chapter 10

293 35 0
                                    

khi tiếng chuông tan học reo lên, hongjoong lao ra khỏi lớp. thứ sáu này cậu thật sự rất muốn về nhà thật nhanh. không phải bởi sẽ được nghỉ hai ngày sau, mà chỉ bởi vì cậu sẽ được đi chơi với mẹ và anh trai mình trước khi bà phải rời đi vì công việc vào sáng hôm sau.

sau khi lấy những cuốn sách cần thiết để hoàn thành bài tập cuối tuần từ tủ khóa của mình, hongjoong chạy tới tủ khóa của jongho vì thế họ có thể đi tới chỗ để xe cùng nhau. khi jongho nhìn thấy đứa nhỏ đang nhún nhảy cạnh tủ khóa của mình, anh đảo mắt, nhưng nhanh chóng giả vờ cười với cậu bé.

"này hongjoong, tại sao em không đợi anh ở đằng trước như em vẫn thường làm?" jongho hỏi, hi vọng lũ bạn thân và bạn cùng lớp không để ý hai anh em bọn họ.

"em quá là háo hức! em muốn về nhà thật nhanh! chúng ta sẽ đi chơi với mẹ!" hongjoong nhún nhảy dữ dội hơn và jongho đặt tay lên vai để kìm chế cậu lại.

không may cho jongho, anh đã nghe thấy tiếng san cợt nhả đằng sau. san vòng tay qua anh và jongho thở dài. "vậy là, mày sẽ đi chơi với 'mẹ' trước bữa tiệc tối nay sao?" san hỏi, nhấn mạnh chữ 'mẹ'.

"tiệc gì vậy? em thích những bữa tiệc lắm!" hongjoong hỏi, có vẻ cực kỳ thích thú.

jongho nhanh chóng giải thích, "không, ý san không phải là tiệc tùng đâu. tụi anh chỉ tới nhà cậu ấy chơi thôi, như em vẫn làm với wooyoung và yeosang ấy."

"nếu chúng nó uống và chơi gái như chúng ta vẫn la--"

"san, không phải bây giờ." mingi bảo vệ jongho, lấy tay che cái miệng hư hỏng của hắn lại.

"đừng nghe lời san, hongjoong. nhưng đúng, mẹ tao phải đi làm vào cuối tuần này nên hongjoong đã hỏi bà ấy liệu cả nhà có thể đi chơi một bữa trước khi bà phải rời đi, có gì với chuyện đó không?" jongho nhíu mày.

"tao đoán là không." san bắt chéo tay, cảm thấy bị đánh bại một chút.

"được rồi, đi nào hongjoong. chúng ta đâu muốn mẹ phải đợi." jongho nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra khỏi tòa nhà mà không thèm chào đám bạn mình.

"tại sao anh không bao giờ để em nói chuyện với bạn của anh?" hongjoong hỏi, bối rồi vì những hành động tự quyết liên tục của anh mình.

"em không thích họ đâu, joongie. họ không phải kiểu người em sẽ chơi được." jongho trả lời, hy vọng cuộc đối thoại sẽ không tiếp tục.

"nhưng anh để seonghwa trông em. sao anh lại để em cho anh ấy nếu em sẽ không thích bạn của anh?" jongho nhận ra hongjoong nắm được trọng điểm, vì thế anh muốn đánh trống lảng.

"chà, có thể đó là một cách để em hiểu bạn anh hơn. anh nghĩ cậu ấy sẽ phải trông em một lần nữa vào tối mai, vì vậy em có thể hiểu cậu ta hơn thế nữa. nhưng chuyện đó không quan trọng, chúng ta phải về nhà, mẹ đang đợi." khi hongjoong nghe thấy chữ mẹ, cậu hoàn toàn quên mất cuộc nói chuyện trước đó về bạn của jongho và chạy nhanh tới lối ra của trường.

"này, đừng chạy nhanh thế chứ!" jongho gọi lớn, đuổi kịp tốc độ để cậu nhóc không đi vào bãi để xe một mình.

trans | end of the day | seongjoongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ