Chương 33

4.7K 430 42
                                    

Sau một ngày quay cuồng bên đóng công việc, cuối cùng cũng được quay về nhà.

Thứ anh muốn làm đầu tiên chính là ôm ôm hôn hôn chiếc bánh bao nhỏ đang không chịu ngủ quyết đợi anh về.

Nhưng cảm thấy khí lạnh theo mình mang về nhà vẫn không nên ôm con, đành cắn răng đi tắm một chút trước.

Nhanh nhẹn dứt khoát tắm nhanh một chút, tóc còn chưa lau khô đã chạy đến bên nôi bảo bảo nhìn nhìn bé.

" Bảo bảo ba về rồi "

" A...a... " - Tỏa nhi vươn cánh tay cục ngủn của mình trong nôi, ngước mắt nhìn Tiêu Chiến.

" Nhớ chết đi được, cái bánh bao dính người nhà ngươi " - Tiêu Chiến nắm cánh tay bảo bảo cười thật tươi.

" Anh ngồi yên, em lau tóc giúp anh "

Không biết từ khi nào, anh rất thích được Nhất Bác lau tóc cho mình. Cậu lau rất nhẹ, rất dịu dàng. Loại cảm giác động mạnh liền sợ anh đau rất thỏa mãn, tư vị được trân trọng thật sự rất tuyệt.

Nói thẳng ra anh còn không kiên nhẫn tự lau tóc của chính mình nữa, đều tùy tiện lau trái lau phải, nhồi thành một đống hỗn loạn, nhưng cậu thì lại luôn kiên nhẫn với anh.

" Nhất Bác, em chiều anh như vậy anh sẽ sinh hư mất " - Tiêu Chiến vừa ôm ôm bảo bảo vừa ngước mắt nhìn cậu.

" Em còn thấy chưa đủ, anh càng hư em càng thích " - Nhất Bác cười cười nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vươn trên tóc. Tóc anh không khỏe, sau khi sinh bánh bao lại càng không. Thật sự rất thiệt thòi, Nhất Bác chưa từng nói ra nhưng vẫn luôn biết anh vì mối quan hệ của hai người hi sinh nhiều như thế nào.

" Anh ăn tối chưa? Mẹ lúc về có để đồ ăn trong tủ lạnh phòng hờ anh ở ngoài chưa ăn gì " - cậu vừa nghĩ linh tinh vừa hỏi

" Lát nữa anh ra hâm lại rồi ăn, Tỏa nhi buồn ngủ rồi, để anh dỗ thằng bé " - Tiêu Chiến nhìn bảo bảo trong ngực, cũng đã sáu tháng rồi, lanh lợi nháo nhào trong lòng anh không ngừng cọ cọ.

Nhưng mí mắt đã muốn đánh nhau rồi, hai cha con các người đều ngốc, đều dùng bộ dạng buồn ngủ nhưng lại không nỡ chợp mắt chờ anh về. Rõ ràng có thể ngủ nhưng vẫn cố chấp muốn nhìn thấy anh.

Khiến tâm tình Tiêu Chiến đều ấm áp,  có gia đình thật sự rất tốt, rất hạnh phúc. Trước kia anh chưa từng nghĩ bản thân có thể ngày ngày vui vẻ hạnh phúc đến như vậy.

" Em đi hâm lại giúp anh, Tỏa nhi uống sữa rồi chỉ là cố chấp muốn chờ anh về, anh ôm một chút sẽ ngủ nhanh thôi "

Anh gật gật đầu phất tay ra hiệu cho cậu đi làm thức ăn, còn mình chuyên tâm dỗ dành Tỏa Tỏa.

Tỏa Nhi thật sự rất ngoan, rất nghe lời, trừ lúc vừa mới sinh quá bám Tiêu Chiến thì không có điểm nào khó nuôi cả. Còn có ưu điểm là ăn rất dễ, đổi sữa bột nhiều lần như vậy vẫn uống rất ngon lành.

Dỗ tầm mười phút Tỏa nhi liền thiu thiu ngủ, chờ bé con không còn trở mình nữa, an ổn ngủ anh liền nhẹ nhàng kéo tấm chăn nhỏ đắp lên người bé.

Đêm Định Mệnh  - Bác Quân Nhất TiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ