Chương 3 : Giữ hay Không?

13.7K 862 95
                                    

Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại, tùy tiện để bọn chúng nâng cẳng tay hạ cẳng chân vào thân thể mình.

Cảm giác co rút ở bụng đặc biệt khó chịu. Trong lúc anh tưởng bọn chúng bỏ qua cho, thì tên cầm đầu nâng cằm anh lên. Từ từ dùng bàn tay dơ bẩn vuốt ve sườn mặt.

Rồi cởi từng cúc áo ra. Để lộ làn da trắng nõn loang lổ vết bầm tím sau trận đánh khi nãy.

" Đừng " - không biết vì sao chỉ bị đánh một trận nhưng anh cảm thấy sinh mệnh của mình như bị rút cạn.

Chiếc moto đột ngột lao vun vút đến, ánh đèn chói rọi cả con hẻm. Nam nhân trên xe bước xuống, khí thế trên người tỏa ra khiến người khác phải quay sang nhìn.

Tiêu Chiến lúc này ngẩng đầu, mắt mờ mịt đánh giá người kia. Nhưng mũ moto che lấp hết khuôn mặt người nọ.

" Cứu người sao? " - gã cầm đầu cười khẩy phun một ngụm nước bọt khinh thường.

" Lên " - đàn em của gã năm sáu tên đồng loại hướng thanh niên kia đánh tới tấp.

Tiêu Chiến muốn kêu người kia chạy đi, bị ngu hả? Cứu người mà đến một mình. Không có ngầu đâu, bị đánh chết chung bây giờ.

Thế nhưng mấy gã kia đồng loại bị hạ gục, hóa ra thanh niên đó đem dao a.

Không có án mạng chứ. Thanh niên lập tức thu dao, hướng Tiêu Chiến đi tới. Cậu nhấc bổng Tiêu Chiến lên. Giọng nói trầm ấm vang lên.

" Về nhà hay đi bệnh viện "

Chưa kịp trả lời anh đã mơ mơ hồ hồ mất đi ý thức.

____...____

Lúc tỉnh dậy liền thấy vẻ mặt khẩn trương của Trương Hàm nhìn mình.

Thân thể anh mệt nhoài, vết thương vẫn chưa hết đau, bụng vẫn âm ỉ đau.

Quan sát xung quanh cảm thấy đây chính là bệnh viện, tay trái còn truyền nước biển, tay phải còn bị kẹp lại đo nhịp tim, nhìn qua thảm thương vô cùng.

" Anh Chiến, sao rồi ? " - Trương Hàm đưa ly nước đến bên miệng Tiêu Chiến khẩn trương hỏi.

" Ai đưa anh đến đây vậy? " - anh thật sự muốn cảm ơn người kia, vì anh còn dùng hung khí đâm người quả nhiên không cảm ơn không được.

" Em cũng không biết, em nhận được tin nhắn anh nhập viện liền chạy đến đây. Tin nhắn đó ai gửi thì em không biết " - Trương Hàm gãi gãi đầu suy tư một hồi vẫn không biết là ai.

" Phải rồi, bác sĩ nói khi anh tỉnh dậy thì cần gặp anh nói chuyện riêng tư gì đó. Em nói nói cho em đi em truyền lời bác sĩ cũng không chịu " - Trương Hàm bĩu bĩu môi nói.

" Hả? Còn vấn đề gì sao? Bị đánh một trận thôi cần gì thần thần bí bí "

Cuối cùng y tá cũng gõ cửa để vào tiêm thuốc cho anh.

" Bác sĩ Chu muốn gặp anh, không biết Tiêu tiên sinh có tiện đi lại hay không? "

" Có thể, bây giờ lập tức đi cũng được "

Tiêu Chiến nghe theo nữ y tá hướng dẫn liền tìm được đến phòng làm việc của vị bác sĩ muốn gặp mình.

Bảng tên ghi rõ đây là bác sĩ trưởng khoa Chu Thái Đình. Thân thể anh có chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?

Đêm Định Mệnh  - Bác Quân Nhất TiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ