Mưa, cơn mưa buổi tối, chính là khép lại một ngày đầy mệt mỏi, khép lại cuộc sống sầm uất và xô bồ. Dưới những hạt mưa nặng trĩu, mờ mờ ảo ảo trắng xóa cả đường đi, ngay cả những dòng xe hơi giờ đã rơi vào dĩ vãng bởi cơn mưa mùa hạ. Ngày những giọt pha lê rơi tí tách theo nhịp nhạc, giờ đây chỉ để lại cho lòng người có nhiều điều muốn tâm tư bày tỏ.
Seulgi lặng thinh ngắm nhìn trời mây đen mịt, đầu chỉ tựa vào khung cửa sổ mà không nói gì. Bao nhiêu quá khứ chợt ùa về như cuộn băng, quanh đi quẩn lại nhũng khoảnh khắc nhỏ nhoi nhất tựa như mới xảy ra cách đây không lâu.
Buồn bã, tuyệt vọng, đau thương, cô chỉ có thể gượng cười và thầm trao gửi đến những giọt mưa, chỉ mong chúng có thể xoa dịu đi phần nào trong lồng ngực. Những dịp này Seulgi thích ở một mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích sự cô đơn. Con người chẳng mấy ai thích cô đơn cả, đúng không?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thở dài thườn thượt, đôi mắt vô hồn suy tư thấy rõ, lòng người tựa bướm bay đi về nơi phương trời không biết khi nào trở về. Lúng túng cùng bối rối, quá nhiều suy nghĩ và trắc trở trong cuộc sống. Nhưng mãi suy nghĩ bâng quơ, cô đã quên mất cánh cửa đã bật ra từ khi nào, tiếng bước chân chầm chậm đi đến gần Seulgi chợt ôm phía sau.
- Seulgi...
Vị khách không mời cất giọng phá tan cả sự tĩnh lặng của căn phòng. Cô mãi lo âu nên không biết được người chị gái hơn mình bốn tuổi đã đến cạnh mình từ khi nào, cô chỉ biết cười cho có lệ, muốn xoa đầu nàng nhưng tay chỉ dừng lại ở đôi gò má, nói nhỏ:
- Joohyun unnie, khuya rồi sao chị chưa ngủ?
Tuy cảm xúc cá nhân đang chiếm trọn trái tim Seulgi, nhưng nhìn con người nhỏ nhắn trước mắt mà lòng không ngừng lo lắng. Nhóm cũng đã debut hơn một tuần, sự áp lực cùng nỗi sợ ngày một dâng lên theo thời gian khiến ai ai cũng thấp thỏm không yên. Có những thành viên lo lắng đến mức họ chỉ có thể đêm hôm khóc vào đêm không ngủ được, có những người chỉ biết cách chịu đựng và cố gắng làm tròn trách nhiệm mỗi ngày.
Bae Joohyun chính là một trong những người như thế, và chính sự chịu đựng này càng khiến mọi sức nặng trên vai nàng ngày một tăng trong vô thức, không điểm dừng. Thế nên, nghĩ thôi đã đau lòng thay, cô chỉ biết xoa nhẹ má cô chị nhóm trưởng của mình, còn Joohyun chỉ đứng ngay đó khẽ ôm thật thật chặt Seulgi, giọng nũng nịu trẻ con:
- Trời mưa rồi, chị sợ sấm với sợ lạnh lắm!
Seulgi biết tính tình này của Joohyun mà không khỏi bật cười, tại sao trên đời lại có người thở thôi cũng sợ tất cả mọi thứ nhỉ? Ngay cả Joohyun dù hơn tuổi Seulgi rất nhiều nhưng đôi khi cô còn nghĩ mình còn lớn hơn nàng nữa.
Joohyun lẳng lặng nép mặt vào vai của Seulgi để cô không thể thấy được khuôn mặt sợ sệt của nàng, nhưng một người đã ở cùng nàng tận năm năm thì không thể nào là không hiểu chuyện, chỉ biết vừa ôm nàng vừa đi đến giường nhằm trấn an cô gái nhỏ trong lòng:
- Không sao, có em ở đây với chị! Dù nắng hay mưa, Kang Seulgi sẽ luôn ở bên Bae Joohyun.
Seulgi đi đến bên giường, không quên lấy cái gối thứ hai thân thuộc và đắp cả người Joohyun để tránh nàng sẽ bị cảm lạnh. Sự quan tâm nhẹ nhàng có phần dịu dàng bỗng chốc làm tim Joohyun hụt đi vài nhịp, nàng chỉ biết nằm đó mà cảm nhận hơi ấm hạnh phúc mà chỉ có một và mỗi Seulgi mới làm được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] [SeulRene] I'm A Bear, You're A Rabbit
FanfictionChuyện tình ngọt ngào của Gấu và Thỏ 🙋