Chương 05

4K 379 8
                                    

🐺🐟

Cả nhóm cùng ăn tối xong thì giải tán. Tống Á Hiên muốn về lớp nghỉ trưa, Lưu Diệu Văn bọn họ muốn đến sân thể dục chơi bóng rổ. Lưu Diệu Văn cởi áo khoác đồng phục ra ném cho Tống Á Hiên, sau đó chớp mắt nhìn cậu.

"Giúp tôi đem về lớp."

Hạ Tuấn Lâm cùng Tống Á Hiên đi về phía khu dạy học. Hạ Tuấn Lâm là học sinh bên Khoa Học Xã Hội, rất bình dị dễ gần, lại là người phụ trách bộ phận văn nghệ của trường. Vì thế cũng không phí lời, một lát đã làm thân được với Tống Á Hiên.

"Hả? Cậu nói Lưu Diệu Văn bảo cậu ta chỉ ngửi được tín tức tố của cậu thôi sao?"

"Ừ, là do mũi cậu ta rất thính à? Bây giờ cứ hai tiếng tớ phải thay miếng dán một lần đó." Tống Á Hiên không khỏi tức giận khi nhắc đến. Vành tai của Lưu Diệu Văn thỉnh thoảng sẽ trở nên đỏ ửng, nên cậu cứ hai tiết học phải thay đổi một miếng dán, vừa tốn thời gian vừa tốn sức.

"Cậu ta... cậu ta... Tớ nói với cậu thì không ổn lắm, cậu tự đi hỏi cậu ấy đi!" Hạ Tuấn Lâm nói nửa ngày, vẫn cảm thấy loại chuyện này không nên để nhóc nói.

Lớp của Hạ Tuấn Lâm ở tầng hai, thế là cả hai tạm biệt ở đây. Lúc vừa tách ra, Hạ Tuấn Lâm đã nắm lấy cổ tay Tống Á Hiên: "Cậu phải bảo vệ chính mình!"

Tống Á Hiên cúi đầu suy nghĩ một lát mới hiểu ra ý nghĩa sâu xa của từ "bảo vệ" đó, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Không đến mức đó chứ, cậu ấy trông không giống thiếu người yêu chút nào?"

"Cậu sớm muộn cũng sẽ biết thôi." Hạ Tuấn Lâm lại đưa tay ra vỗ vỗ đầu Tống Á Hiên, sau đó mỉm cười chạy đi.

Tống Á Hiên bước vào lớp, tiếng bàn tán rôm rả bên trong nhanh chóng biến mất. Tống Á Hiên ngước mắt lên, nhìn thấy vài nữ sinh đang ngồi cùng nhau, tất cả đều quay đầu đánh giá cậu. Tống Á Hiên mím môi, đóng sầm cửa sau lại.

Trường trước đây cậu học là trường tư thục, rất nhiều người đều là thiếu gia tiểu thư danh gia vọng tộc. Có lẽ lúc đó không thiếu người ưa nhìn, tuy rằng Tống Á Hiên cũng có khi bị chỉ trích, nhưng dù sao cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Nhóm người vẫn đang xôn xao nhanh chóng giải tán, Tống Á Hiên ôm đồng phục của Lưu Diệu Văn trực tiếp nằm trên bàn.

Đồng phục của Lưu Diệu Văn có mùi nắng rất bình thường, Tống Á Hiên còn ngửi thấy một mùi hương trái cây rất kỳ lạ. Cậu đột nhiên hơi hiếu kỳ, tín tức tố của Lưu Diệu Văn sẽ có mùi vị gì nhỉ?

Tống Á Hiên bị suy nghĩ trong đầu làm cho giật mình, lắc lắc đầu rồi nằm lên bàn ngủ thiếp đi. Lưu Diệu Văn chơi bóng rổ xong thì trở về lớp khi đã gần kết thúc giờ nghỉ trưa, hắn mang theo một chai sữa chua và một chai nước về lớp. Vừa vào cửa liền thấy Tống Á Hiên còn đang ngủ say, sau gáy hướng về cửa, tóc rối loạn, trông có vẻ sờ rất thích.

Hắn cũng đến thử xem, đưa tay xoa đầu Tống Á Hiên hai lần. Vô tình đánh thức cậu dậy, sau đó đưa chai sữa chua còn lạnh áp lên má Tống Á Hiên.

Dịch | HOA NHÀI NHỎ - Văn Hiên/文轩Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ