Tiền nhà đã nợ hai tháng rồi, ba người họ cũng đã làm thêm rất nhiều nơi nhưng cũng không đủ tiền trả cộng thêm tiền ăn uống và phí sinh hoạt nữa thật sự vô cùng khó khăn. Bác chủ nhà dù có thương đến đâu chăng nữa cũng không thể cứ kéo dài như vậy mãi đành phải đuổi họ đi. May mắn thay bác hiểu tình cảnh của họ nên chỉ lấy lại tiền nhà một tháng. Bọn họ lại cố gắng xoay sở tìm nơi ở mới.
" Anh thấy có chỗ này rẻ lắm này Jaemin lại còn rộng rãi nữa."
" Có sợ có vấn đề không. Phòng vừa rộng lại sạch sẽ như thế mà giá lại chỉ có nhiêu đây, có hơi bất thường đó." Huang Renjun ngần ngại cất lời
" Không sao đâu, Jeno chọn chắc chắn không vấn đề gì đâu."
Đó, lại nữa. Không biết vô tình hay cố ý mà cặp tình nhân kia chẳng bao giờ nghe lời anh nói, nhất là khi trong tình huống giống như vừa rồi. Đây chắc là sự tin tưởng đối với người mình yêu à? Huang Renjun không có câu trả lời vì anh chưa từng yêu và chưa được yêu. Anh ghét bỏ chính bản thân mình như một con kì đà cản mũi giữa hạnh phúc của hai người họ.
Ngày hôm sau ba người gọi điện đến số chủ phòng rồi đến địa điểm gặp mặt. Người đàn ông kia trông rất béo tốt ánh mắt có gì đó bí hiểm và dữ dằn lại xăm trổ đầy mình. Huang Renjun lại càng dấy lên niềm lo ngại về vụ thuê phòng này nhưng vì phòng thật rất giống ảnh trên mạng chỉ có bức tường nhà bếp hơi cũ còn lại thì vô cùng sạch sẽ tinh tươm nên anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Căn nhà mới này rộng rãi, sáng sủa hơn, đồ dùng cũng có sẵn mấy thứ nên họ chỉ việc chuyển đồ đạc từ căn nhà trọ cũ ra là xong.
.
.
.
.
.
" Jeno, em ngủ chung với anh nha, lạ chỗ em ngủ không được. Jeno ôm em ngủ đi."Lee Jeno ngước lên nhìn cậu với ánh mắt đầy ấm áp. Hắn đặt quyển sách xuống cái bàn vẫn còn thơm mùi gỗ mới hai người họ vừa mua kia vẫy vẫy Na Jaemin lại ôm chặt cứng lấy cậu rồi giả giọng trách móc.
" Phiền quá nha bạn Na, bạn nhớ tôi quá nên lấy cớ đấy chứ gì?"
Cậu ngước nhìn hắn cười một cái thật tươi như tỏ ý bị anh phát hiện rồi, em chính là nhớ anh đấy. Rồi vùi mặt vào lồng ngực ấm áp và đầy rộng lớn ấy hít một hơi thật sâu sau đó dần dần chìm vào một giấc ngủ say.
Sáng hôm sau như thường lệ Lee Jeno chở cậu trên chiếc xe máy cà tàng mua trả góp 10% đến quán cà phê làm thêm, trước khi quay về còn không quên ôm chặt cứng lấy cậu rồi thì thầm mấy câu nói sến súa khiến Na Jaemin cũng phải ngượng chín người chả hiểu học ở đâu ra mấy câu này.
" Thôi đi ông tướng ạ, em vào đây này buông ra."
" Ơ từ từ. Cho anh ôm tí nữa thôi chứ em ở quán cả ngày tận 10 giờ đêm mới tan nhớ lắm. Em nỡ để bạn trai em-Lee Jeno đẹp trai cao ráo hoàn hảo về mọi mặt phải đau khổ nhớ em suốt mấy tiếng ròng sao?"
" Rồi em biết rồi mà, em cũng nhớ Jeno của em nhưng hôm nay đến lượt em vệ sinh quán anh biết mà đúng không?" Na Jaemin vỗ lưng hắn mấy cái rồi tách mình khỏi vòng tay ấm áp kia. Ngay lúc cậu ngước lên, mặt Lee Jeno tối sầm lại, dở cái giọng giận dỗi của hắn ta ra nói.