•9

810 68 3
                                    

Ngày 29 tháng 11 năm 2020

Chào anh Jeno, em đã quyết định viết nhật kí theo lời khuyên của Renjun rồi này. Có đúng là nhật kí không nhỉ? Em không biết nữa. Chỉ là sau này, em sẽ viết nó mỗi ngày và hàng năm, cứ tới đúng ngày hôm ấy, em sẽ mang tới cho anh đọc. Để cho Jeno của em biết một năm qua em đã sống ra sao. Kì lạ quá nhỉ? Ừm...em cũng không biết phải nói sao nữa nhưng mà em yêu anh, nhớ anh, rất nhiều.
         
Kể từ sau ngày hôm ấy, Na Jaemin đã viết nhật kí được hơn một tuần rồi. Tâm trạng trông có vẻ cũng khá khẩm hơn, không còn mang bộ mặt trắng bệch đó nữa.

Huang Renjun cũng cảm thấy điều đó. Không khí trong nhà cũng bớt lạnh lẽo đi phần nào.

Nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng lẽ Huang Renjun không đau lòng chút nào sao? Tại sao anh có thể thản nhiên đến như thế cơ chứ? Anh liệu có vui không, trong khi có thể nghĩ một ngày gần thôi, người mà anh thầm thương trộm nhớ Na Jaemin sẽ là của riêng?

Không, đương nhiên rồi.

Ngay sau khi cảnh sát đưa cả hai người họ vào bệnh viện, anh đã lo lắng đến nỗi không thể trả lời trọn vẹn hết các câu hỏi điều tra của cảnh sát. Cũng đúng thôi, một người là tri kỉ của anh, người mà anh coi như anh em ruột thịt đang ở trong kia không biết sẽ ra sao. Một người là người Huang Renjun yêu thầm suốt bao lâu qua, làm sao anh có thể bình tĩnh mà trả lời cơ chứ.

Hơn một tiếng sau, bác sĩ đi ra nhìn anh. Ánh mắt có chút né tránh nói.

" Có một người rất may rằng viên đạn còn cách tim vài xăng ti, người còn lại thì...tôi vô cùng lấy làm tiếc "

Huang Renjun thấy tai mình ù đi, anh không còn nghe được những tiếng ồn trong bệnh viện bên tai nữa. Cuộc sống đúng là oái oăm, lúc nào cũng sẽ lấy một thứ quan trọng của chúng ta để mang đi trao đổi.

Anh không biết anh nên cầu mong cho ai. Lee Jeno hay Na Jaemin đều là những người vô cùng vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh. Không ai hơn ai cả, Renjun đều dành tình cảm vô cùng to lớn cho hai người, dù là về mặt tình cảm nào đi chăng nữa.

Ngay lúc này, y tá trong phòng cấp cứu đẩy một giường bệnh ra, người trên đó là Na Jaemin. Trong đầu Huang Renjun có cố cũng không thể tránh được ý nghĩ cậu sẽ rời xa anh mãi mãi.

" Em ấy..."

" Là người được cứu "

" Dạ? Thế Jeno...chính là người đó sao ạ?"

Bác sĩ không nói gì, chỉ ngậm ngùi cúi gập người rồi vỗ vai anh.

" Cậu nên đi vào nhìn lần cuối đi. Tôi xin lỗi "

" Không sao, không phải lỗi của bác sĩ " Huang Renjun nghẹn ứ họng lí nhí đáp

Anh bước vào trong, lật tấm khăn trắng phủ trên người Lee Jeno lên. Trước mắt anh không phải người bạn đầy sức sống với nụ cười thường trực trên môi nữa. Đôi mắt xinh đẹp kia cũng đã nhắm nghiền lại. Huang Renjun cắn răng, nhắm chặt mắt lại, nhưng cuối cùng những giọt nước mắt ấy cũng không kìm được mà tuôn ra. Anh cứ như vậy mà khóc, để cho những giọt nước mắt cuốn trôi hết những đau lòng kia.

| Nomin | No one but youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ