" Anh nói gì?"
" Hẹn hò với anh đi, Na Jaemin"
Bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Na Jaemin nhìn vào ánh mắt kiên định của anh lại càng không thể tin vào tai mình. Hai người sau đó cũng dần bình tĩnh lại ngồi xuống nói chuyện.
" Lúc nãy là do anh quá kích động. Xin lỗi em. Những lời đó...em đừng để trong lòng"
Nói rồi Huang Renjun một bước tiến thẳng vào phòng đóng cửa lại, để một mình cậu ngồi trong phòng khách lạnh lẽo này.
Na Jaemin nghĩ đi nghĩ lại, những lời anh nói vừa rồi cũng không phải là sai. Ai có thể sống mãi trong quá khứ được chứ. Cây kem đã rơi xuống đất, chỉ vì nó rất ngon mà lại nhặt lên ăn ư? Nếu vậy thì người đau khổ chỉ có thể là người đã ăn nó đúng không?
Có vẻ Renjun nói đúng, yêu người khác là được mà. Bây giờ người thích hợp hơn cả là Huang Renjun. Hai người đã quen nhau từ lâu, anh cũng là người hiểu cậu nhất sau Lee Jeno, Huang Renjun cũng rất tốt.
Cậu dứt khoát đứng dậy, mở cửa vào phòng anh rồi đứng im ở đấy.
" Sao em không gõ cửa?" Huang Renjun hơi khó chịu hỏi.
Na Jaemin không đáp, cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh anh, áp hai tay lên má anh dùng ánh mắt và tông giọng quả quyết nhất hỏi.
" Anh thích em chứ? Huang Renjun, anh thích em không?"
Anh toan gạt tay cậu ra rồi trả lời không, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ấy, anh lại không thể kìm được mà gật đầu.
" Thật chứ?"
" Ừ, từ lần đầu anh nhìn em. Anh đã thích em rồi"
" Vậy chúng ta làm như lời anh nói đi. Hẹn hò. Từ bây giờ, chúng ta hẹn hò"
Ôi chời, nếu Huang Renjun từ chối bây giờ, anh sẽ tự nhận mình là cái thứ ngu ngốc nhất trên thế giới. Ai không muốn chấp nhận khi mà được nghe câu nói ấy thốt ra từ người mình đơn phương bao năm chứ. Nhưng sự vui vẻ ấy không kéo dài được bao lâu, anh đã lộ rõ vẻ thất vọng.
" Anh không muốn em tự gượng ép bản thân. Chúng ta vẫn nên như xưa thì tốt hơn"
" Anh nói thích em, không phải sao? Đúng như anh nói, không ai có thể sống mãi trong quá khứ. Yêu người khác là được, anh nói vậy mà Renjun"
Na Jaemin không biết nhờ sức mạnh gì, mà cậu có thể nói ra những lời ấy một cách nhẹ nhàng như thế. Có đau không ư? Có thể là có, cũng có thể là không. Hay đó chỉ là cảm giác tiếc nuối, chính cậu cũng không rõ.
" Đúng là thế. Nhưng em không thích anh, dù hẹn hò cũng sớm tan vỡ thôi. Anh không phải người thích hợp duy nhất cho em" Huang Renjun nói một cách đầy tiếc nuối.
" Anh thích hợp, hơn nữa anh còn rất tốt. Em nghĩ...em sẽ thích anh. Chúng ta thử một tuần trước đi, hãy cố gắng làm em rung động đi, Huang Renjun. Làm cho em thích anh đi"