Chương 30: Cảnh báo!:Thuần khiết tình bạn, nụ cười

42 5 0
                                    

【 Mọi thứ cuối cùng vẫn ổn, nếu không ổn thì không phải là kết thúc. 】 —Ẩn danh

_______

Căn nhà im lìm. Ngoài tiếng ồn ào lặng lẽ của những người hầu, không có dấu hiệu nào khác của sự sống trong các đại sảnh sạch sẽ tỉ mỉ. Tất cả máu và xác chết đã được dọn sạch. Tsuna phải thừa nhận, loại cường độ này rất ấn tượng. Hộ gia đình này là bất cứ điều gì ngoại trừ bình thường. Cứ như thể cuộc đột kích chỉ là một giấc mơ, một sự tưởng tượng điên cuồng của Tsuna; mùi thuốc tẩy và hoa mận nhân tạo thoang thoảng và khuôn mặt hốc hác Kyoya là dấu hiệu duy nhất cho thấy điều đó đã xảy ra.

Khi Kyoya mở cửa vào một căn phòng trống, hắn dẫn Tsuna vào trong, tay hắn đưa ra sau lưng, như thể hắn sợ chạm vào hắn, và chỉ vào chiếc bàn nhỏ đã bày sẵn và sẵn sàng cho hắn. Một ít cháo và một tách trà nghi ngút khói nằm trên khay. Tsuna chớp mắt khi Kyoya đặt hắn ngồi xuống một trong những chiếc đệm ghế màu xanh lá cây. Hắn nhìn xuống nồi cháo nóng hổi. Hơi nước nhẹ bay lên một cách uể oải trong không khí; Một chiếc thìa gỗ cũng đặt cạnh bát cho hắn.

Kyoya ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mắt hắn nhìn xuống bàn. Hắn có vẻ lo lắng mặc dù khuôn mặt tương đối trống rỗng. “Ăn.”

Tsuna nhướng mày. Sau khi cầm thìa lên, hắn múc một phần cháo nhỏ và thổi nhẹ. Trực giác đập mạnh trong tâm trí hắn, không hoàn toàn im lặng nhưng đủ hiện diện để nhắc Tsuna rằng nó tồn tại. Thật tệ là nó đã không biến mất. Lắc đầu, Tsuna ngập ngừng nhấm nháp và nuốt chửng món cháo ấm áp, ngon đến bất ngờ. “Nó tốt,” Hắn nói.

Vai Kyoya thả lỏng. Hắn cười nhẹ. “Ân.”

“Ngươi không định ăn?”

“Ta đã ăn.”

Tsuna nhìn xuống. “Nếu ngươi nói vậy.”

Hắn chủ yếu ăn trong im lặng, chiếc thìa va vào thành bát, và lần đầu tiên sau một thời gian, hắn mới thả lỏng mình. Bên ngoài, cây cối xào xạc vì gió nhẹ. Tsuna nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu trời có lạnh hay không. Trong những trường hợp hiếm hoi Tsuna bị ốm, Verde sẽ nấu cháo và cho hắn ăn như một hài tử, khiến Tsuna rất bối rối. Tuy nhiên, hắn sẽ không phủ nhận rằng cảm thấy rất tuyệt khi được chăm sóc. Skull luôn ghé qua để rúc vào người, kẻ miễn dịch may mắn và Lal Mirch sẽ mua quá nhiều thuốc để một người bệnh có thể xử lý.

Ngực Tsuna thắt lại trước khi hắn buộc mình phải nuốt thêm cơn đau. Nó cảm thấy dày hơn nhiều khi đi xuống cổ họng hắn. Tay hắn siết chặt chiếc thìa; hắn thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Kyoya, không hiểu sao lại nhìn thấy Fon ở vị trí của hắn, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt nhân hậu, những điều Tsuna hiếm khi nhìn thấy ở thế giới ngầm. Không có ai khác ở đó như Fon, người sẽ không giết bất cứ ai chỉ vì tiền hoặc quyền lực. Không, hắn giữ danh dự của mình, một ngọn hải đăng nhỏ bé trong bóng tối rộng lớn của những đạo đức đồi trụy. Tsuna nhớ hắn, nhớ mọi người, nhớ nhà.

“Sao vậy, thú nhỏ?” Kyoya nói, hất Tsuna ra khỏi sự mơ màng. “Có phải ... không tốt như vậy không?”

Nở ra một tiếng cười nhỏ, Tsuna lắc đầu. “Không, không sao đâu. Nó chỉ có vị như của ta mẹ.”

Hắn không biết liệu Kyoya có thể biết hắn đang nói dối hay không; tấm lòng hắn rất đồng đều và bản thân Tsuna là một người nói dối tốt, một đặc điểm sinh tồn mà hắn đã rèn giũa trong nhiều năm. Tuy nhiên hắn không nên đánh giá thấp Kyoya. Tuy nhiên, có vẻ như Kyoya vẫn còn một số cách để đi. Tsuna không khỏi nhẹ nhõm. Hắn chưa bao giờ sẵn sàng hoặc không muốn chia sẻ hắn là ai.

“Đó là công thức của Mẹ,” Kyoya nói. “Nếu ta bị ốm, nàng đã làm điều đó cho ta.”

“Ân, của ta nữa.” Tsuna không biết Nana có thực sự làm vậy hay không, nhưng nàng có vẻ như là một người mẹ làm điều đó. Hắn có một lượng kiến ​​thức khá hạn chế trong bộ phận đó. “Ta không bị ốm nhiều.” Trộn sự thật trong một lời nói dối thường là cách để đi. Môi hắn cong lên thành một nụ cười nhỏ, gần như là trêu chọc. “Ngươi đã?”

Đôi mắt Kyoya đảo lên trên, thoáng chốc dừng lại trên khuôn mặt Tsuna, trước khi hắn nhìn sang chỗ khác. “Không…”

Tsuna nghiêng người về phía trước. “Đó là một câu hỏi hay một câu trả lời?”

“Một câu trả lời.”

Tsuna khịt mũi. “Ân, khá thuyết phục ở đó.” Hắn chống cằm lên nắm đấm. “Ta có thể nhìn thấy nó. Kyoya, bé nhỏ ốm yếu và sốt trên giường.” Hắn gõ nhẹ lên đôi môi đang cười của mình trong suy nghĩ, phớt lờ đỏ mặt Kyoya. “Bây giờ câu hỏi đặt ra là ngươi thuộc loại bệnh muộn tao hay kiểu bệnh kiều. Ta đang nghiêng về kiều.”

“—ta không nhõng nhẽo.”

“Từ chối nó làm cho nó thành sự thật.”

“Đó không phải là cách nó hoạt động.”

“Ngươi càng phủ nhận nó, ta càng tin rằng nó đã xảy ra. Đừng lo lắng. Ngươi vẫn dễ thương.”

Mặt Kyoya càng đỏ hồng gay gần giống như một quả dâu tây. Bây giờ giá như Tsuna có thể khiến hắn trông giống như một quả cà chua. “Ngươi đang nói vô nghĩa.”

Tsuna cố gắng khịt mũi. “Ồ, bây giờ chúng ta đang nâng cao độ giòn của chúng ta.” Hắn đưa tay vỗ nhẹ vào tay Kyoya và cười khúc khích khi thiếu kéo đi, như thể hắn bị bỏng. “Không sao đâu. Không có gì phải xấu hổ ở đó. Chúng ta đều trải qua những thay đổi trong cuộc sống của mình, đúng không?”

Trực giác hắn ngân nga ngay khi một tiếng gõ cửa nhỏ vang lên. Tsuna rất vui khi biết được liệu Kyoya có khó chịu hay cảm thấy nhẹ nhõm khi bị gián đoạn. Một chút của cả hai. Hắn dễ đọc như Skull…

Tsuna cau mày và múc chút cháo cuối cùng khỏi bát trước khi cánh cửa mở ra. Một người hầu cúi thấp đầu, không muốn bắt gặp vẻ mặt cáu kỉnh Kyoya. “Kumicho đang yêu cầu sự hiện diện của ngài, thiếu gia.”

“Ta sẽ ở đó,” Kyoya nói, lấy lại bình tĩnh. “Rời khỏi.”

Người hầu không cần phải nói lại. Sau khi nàng rời đi, Tsuna uống cạn ly trà của mình như tên bắn và lấy mu bàn tay lau miệng. Hắn cảm thấy tốt hơn một chút. Dù vẫn còn đói, nhưng ít nhất lúc này bụng hắn vẫn chưa rỗng. “Được rồi, đi thôi,” Hắn nói, đứng dậy.

Kyoya làm theo. Khi họ rời khỏi phòng, hắn nghiêng người thì thầm vào tai Tsuna, “... tiếng giòn là gì?”

Tsuna rên rỉ, nhưng có một nụ cười đang nhảy múa trên môi hắn. “Quần, Kyoya. Chúng là quần.”

“Vậy thì nó có nghĩa là gì khi ngươi nói ta kéo ... quần của mình lên?” Tsuna phải cố nén cười khi Kyoya không chút tinh tế vỗ vào hắn quần để kiểm tra xem chúng có ở đó không. “Ta đang mặc chúng.”

“Nó là một biểu hiện.”

“Biểu hiện của cái gì?”

“Rằng ngươi đang trở thành nam hài tử mới lớn.”

Cười khúc khích, Tsuna cúi xuống trước khi Kyoya cố gắng đánh hắn qua đầu.

@Vongola_Panter

[EDIT]Thang Bổn(Bản)[Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ