.
.
.
"Chị Jennie, chị thấy thế nào rồi" Chaeyoung hỏi han"Là Chaeyoung à, chị có bị gì đâu" Nàng chối bỏ
Chaeyoung nhăn mặt nhìn sang Irene thì Irene chỉ nhún vai một cái rồi lắc đầu ngao ngán.
Chaeyoung đi đến bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay Jennie vỗ về.
"Chị Jennie à, chị sao lại cố tạo khoảng cách với mọi người chứ?"
"Em biết chị là đang nghĩ mọi người lâu rồi không liên lạc nên mới không muốn phiền mọi người đúng không?" Chaeyoung nói
"Chaeyoung à..."
"Chị Jennie!" Chaeyoung cắt ngang
"Chị đừng tưởng mọi người không biết chuyện của chị. Mọi người biết hết đấy nên chị không cần phải dấu bất cứ việc gì đâu"
Jennie nghe đến đây mắt lại bắt đầu chứa lệ.
"Jennie à, cậu biết mọi người đều có ý tốt mà. Irene lúc này lên tiếng rồi đưa tay ôm lấy Jennie vào lòng
Jennie kiềm không được nước mắt lại một lần nữa khóc trong lòng người bạn của mình.
"Chị Jennie, sau này có chuyện gì lớn nhỏ cũng phải nói cho bọn em. Chứ không được giống lúc nãy cứ chối khư khư như thế" Chaeyoung dặn dò và cũng mang ý trách móc
"Ừm chị biết rồi" Nàng cười nói đưa tay lau nước mắt trên má
------
Ngày hôm sauCô vừa đến bệnh viện đã nhận ngay một ca phẫu thuật kéo dài đến tận trưa.
Cô ra khỏi phòng phẩu thuật thay đồ xong rồi đi về phòng làm việc của mình. Định nghĩ ngơi một tý mà đột nhiên cửa phòng vang lên vài tiếng gõ.
"Vào đi" cô uể oải lên tiếng
Cửa phòng mở ra tên nam nhân cao lớn kia bước vào- Choi Jongmin
"Bác sĩ Kim" hắn mở miệng gọi cô
Cô nghe tiếng gọi của hắn mà trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
"Anh tìm tôi có việc gì sao bác sĩ Choi?" Cô khách sáo đáp lại
Hướng về sofa mời hắn ngồi rồi rót ít trà mời hắn.
"À tôi chỉ muốn nói về việc hôm qua" hắn gãi đầu tỏ vẻ ấp úng
"tôi đã để bác sĩ Kim chê cười rồi" hắn cười hì hì nói thêm
Ngoài mặt cô vẫn điềm đạm chứ trong lòng đã dậy cơn sóng không nhỏ. Cô nhớ đến sự việc hôm qua hắn làm với nàng nó ghê tởm cỡ nào? thế mà hắn vẫn thản nhiên cười hì hì ra đó.
Có phải mỗi lần làm việc đó hắn đều hung hăng với nàng như thế không? Nghĩ đến mà không thôi ý định muốn đem hắn ra băm thành trăm mảnh.
Cô không phải là chê cười hắn mà là kinh tởm hắn thì đúng hơn.
"Ừm" cô nhấp một ít trà rồi gật đầu nhẹ đáp
"Cô biết đó, tôi đi công tác mấy ngày liền nên cũng có nhớ thương vợ. Nên lúc gặp nàng có chút kiềm chế không được. " Hắn cố giải thích nhưng mọi thứ đều không lọt được vào tai cô
![](https://img.wattpad.com/cover/237466239-288-k536817.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo]Bác sĩ!! Yêu sao??
Random" Tôi xin chị hãy về bên tôi, dù bán cái mạng này đi tôi cũng sẽ cho chị cuộc sống chu toàn nhất" . . . "Cảm ơn vì đã đợi chị, Jisoo à"