Chương 5: Trở về

5.6K 366 13
                                    

[Biện Bạch Hiền]

.

.

.

Tôi từ từ mở mắt, mệt mỏi vươn vai, đảo mắt nhìn xung quanh. Đây là đâu?

Khung cảnh ở đây giống căn phòng ngày bé của tôi, nhưng chỉ khác là mọi thứ đều được sơn màu trắng, giường trắng, chăn trắng, bàn trắng, tất cả đều màu trắng, nó thật không hợp với kẻ dơ bẩn như tôi chút nào. Tôi lượn lờ quanh phòng, sau đó nằm bịch xuống giường, chợt nhận ra mình ở nơi đây thật thoải mái, không còn mệt mỏi như trước nữa. Dường như đây mới là thế giới thuộc về tôi. Tôi nhắm mắt định đánh một giấc, chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi tên, liền bừng mở mắt mà bật dậy. 

Đập vào mắt tôi là tấm gương trong căn phòng đang phát sáng, nó không ngừng thu hút sự chú ý của tôi.

Nhẹ nhàng bước đến chỗ tấm gương. Trong gương, lại có một tôi khác, nhưng mắt đang nhắm ghiền, bên cạnh là một chàng trai vô cùng tuấn tú, nước mắt lưng tròng, tay nắm lấy tay tôi.

Rốt cuộc đó là ai nhỉ? Sao tôi không tài nào nhớ nổi?

Anh ta liên tục nói xin lỗi. Anh ta xin lỗi về cái gì chứ?

Rồi tôi ngồi xuống trước tấm gương, ngắm nhìn anh ta, cảm thấy anh rất đỗi quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ nổi. Đầu tôi đột nhiên đau buốt, tôi gập người lại, vỗ vỗ vào đầu mấy cái cho dịu đi cơn đau. Sau đó bỏ cuộc, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào tấm gương.

...

Hôm nay anh ta lại đến bên cạnh tôi, tay cầm một cuốn số cũ nát, tôi chợt nhận ra đó là nhật kí của tôi. Sao anh ta lại có được nó nhỉ?

Anh ta đọc nhật kí được một hồi lâu, rồi trực khóc như một đứa con nít, sau đó gục xuống bên giường nói:

Tôi yêu em...nhưng lại không đủ dũng khí để đến với em...để rồi khiến em phải đau khổ! Nhưng tôi sẽ không như vậy nữa! Tôi nhất định sẽ đem lại cái kết tốt đẹp cho em...xin em đừng rời bỏ tôi!

Vừa nghe câu nói đó xong, tim tôi chợt đau nhói, tôi đau đến co cả người lại như một chú ốc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy. Và như có một ai đó, dùng lực kéo tôi ra phía cánh cửa, nhưng tôi nhất quyết phản kháng. Tôi muốn ở nơi đây, nơi mà tôi có thể tự do tự tại, không bị một ai chỉ trích, nơi mà tâm tình của tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không bị vấy bẩn chút tội lỗi nào. Tôi vùng vẫy một hồi, lực kéo vẫn không hề giảm, kéo tôi va mạnh vào cửa, khiến cho cánh cửa nứt một mảnh. Nhưng sau đó liền dừng lại. Tôi vội vàng chạy về chỗ cũ ngồi, ánh mắt hoang mang nhìn ra cánh cửa đã bị nứt vài mảng. Cái gì vậy chứ?

Sau đó quay lại nhìn vào tấm gương, chợt nhận ra tôi ở trong đó đã hoàn toàn mở mắt, chỉ là ánh mắt đờ đẫn, vô hồn. Người con trai kia khi vừa thấy tôi tỉnh dậy thì vô cùng vui sướng, nhưng chỉ một lúc sau lại hoảng loạn, lay người tôi liên tục, bảo tôi nói gì đi, nhưng tôi trong đó vẫn chỉ như một con búp bê , ngồi yên để cho anh ta muốn là gì thì làm.

Tại sao lại như vậy nhỉ?

Còn anh ta thì lại khóc rống lên một lần nữa. Thật là! ~

[Fanfic ver][Chanbaek] Cái kếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ