16.

327 50 9
                                    


Trịnh Thạc Trấn hớt hải chạy đi, đôi nhãn cầu dáo dác kiếm tìm một bóng hình thân thuộc giữa sân ga kín nghịt người. Cuộc đời này, anh đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, Thạc Trấn biết mình không thể lãng phí thêm bất kì giây phút nào nữa. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Trịnh Thạc Trấn dám sống cho mình.

Thật ra tám năm trước, anh đã dành một niềm cảm mến lạ kì cho cái thằng nhóc trông có vẻ vụng về đó. Nhưng ngoài Trịnh Thạc Trấn ra, chẳng có ai biết được bí mật này. Anh luôn giấu nó cho riêng mình, mặc dù đôi lúc sự lạnh lùng khiến trái tim người kia như bóp nghẹt. Tất cả chỉ vì trên đôi vai ấy, vốn dĩ đã nặng gánh biết bao trách nhiệm.

Trước đây, Trịnh San luôn là một ông bố gia trưởng và khắc khe. Sau khi biết Trịnh Hạo Thạc đồng tính đã không nương tình mà đánh y một bạt tay. Cũng từ đó, mối quan hệ hai cha con rạn nứt. Xã hội lắm điều cay nghiệt, tình yêu giữa những người song tính luôn phải hứng chịu nhiều cái nhìn soi xét và điều tiếng của người đời. Ông luôn nghĩ tình cảm đó của con trai mình chỉ là chút bồng bột nhất thời, chưa từng đứng ở bất kì khía cạnh nào mà cảm thông thấu hiểu. Cho đến cái ngày y biệt tích khỏi cuộc đời ông, và chẳng để lại lời nhắn nào.

Biết bố đã đủ phiền muộn với những gì đã qua, Trịnh Thạc Trấn đành lặng lẽ cất đi hạnh phúc của mình, rồi chôn nó như một bí mật không bao giờ thổ lộ. Anh vốn dĩ tin rằng thời gian có thể dập tắt đi tất cả niềm mến thương mà ai kia đã trao gửi. Nhưng hóa ra không phải. Chân thành đó không những không tắt đi mà còn bền bỉ và kiên cường hơn bao giờ hết. Và anh, kẻ hèn nhát luôn trốn mình sau những trách nhiệm và bộn bề đó, lại mang trong lòng những khát khao cháy bỏng của tình yêu.

Anh không phải không biết cảm tình của Kim Nam Tuấn, thậm chí anh còn là người rõ nhất. Nhưng Trịnh Thạc Trấn vẫn luôn cố chấp như vậy. Anh không muốn vì mình mà bố lại thêm sầu não, và Trịnh gia lại phải mang tiếng không có người nối dõi. Từng tuổi của lão, có chăng đã con cháu đầy đàn.

- b-bố...

Trịnh San từ tốn khép cửa phòng, lặng lẽ cúi người nhặt chiếc gối đang nằm lăn dưới đất. Ông lão tiến đến ngồi bên mép giường, bâng quơ hỏi.

- không đi tiễn bạn về à ?

Thạc Trấn gượng cười, lắc đầu.

- hôm nay con hơi mệt.

Không hỏi thăm như mọi khi, bố Trịnh bỗng ngước lên nhìn đồng hồ, thở dài.

- sắp chín giờ rồi, nhanh thật.

Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Thạc Trấn mới bật mình dậy, hỏi.

- tối qua con nghe bố nói sáng nay đi gặp người bạn cũ ở Hồ Nam lần cuối, sao bố còn ngồi đây ?

Ông lão đứng dậy, tiến đến bàn làm việc của anh. Khẽ khàng, dường như cũng mang theo chút gì nuối tiếc, Trịnh San lấy tay lau đi màn bụi trên chiếc đồng hồ.

- dù sao cũng sắp chết cả rồi, cần gì thăm hỏi, gặp nhau vốn dĩ chỉ là chuyện sớm muộn thôi !

Thạc Trấn ngỡ ngàng. Người bố mà anh biết chưa bao giờ bình thản với nghĩa tình đến thế. Phải chăng thời gian có thể làm một con người thay đổi đến nỗi quên mất bản thân mình khi trước ? Thạc Trấn không nằm im được nữa, cuối cùng cũng bức xúc lên tiếng.

TÌM LẠI BẦU TRỜINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ