Vết thương trên tay Lâm Nại khép lại rất chậm, mất hai ngày mà chỉ mới xuất hiện một lớp da mỏng, có lẽ là do khí hậu quá nóng, bắt đầu có dấu hiệu hơi bị viêm, thoạt nhìn rất rợn người.
Sáng chủ nhật, Hà Thanh Nhu mang cô đi bệnh viện xử lý vết thương.
Vị bác sĩ trung niên kinh nghiệm phong phú, vài ba cái liền xử lý xong, nhiều lần nhắc nhờ đừng để dính nước, tới lúc vết thương khép lại có lẽ sẽ có chút ngứa, đặc biệt là đừng gãi, còn căn dặn thêm một số những vấn đề khác nữa, ví dụ như kiêng ăn, Hà Thanh Nhu sợ nhớ không hết nên phải ghi lại từng cái một.
Được người khác quan tâm thật không giống với bình thường mà.
Lâm Nại nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt mày cau lại, hỏi bác sĩ: "Có để lại sẹo không ạ?"
Chỉ đau thì không sao, tuyệt đối không được có sẹo.
Bác sĩ vừa viết đơn thuốc, vừa trả lời cô: "Phải xem thể chất của từng người, có thể có, có thể sẽ không."
Lâm Nại cau mày, hơi lo lắng.
"Có điều vết thương này của cô cũng cạn, nếu như có sẹo, cùng lắm thì nửa năm cũng sẽ biến mất." Bác sĩ còn nói thêm, "Ăn thanh đạm, nếu kiêng cử thì sẽ rất nhanh, tôi xuất thêm đơn thuốc cho cô, đến lúc tróc lớp vảy kia ra thì thoa một ngày hai lần, có thể làm mờ vết sẹo."
Vừa nghe được sẽ lưu sẹo, rõ ràng Lâm Nại đối với lần khám chữa này rất không hài lòng, có điều bác sĩ cũng không hơi đâu mà trấn an tâm lý với cô, viết xong đơn thuốc liền đưa cho cô: "Lầu hai đóng tiền nhận thuốc." Sau đó lập tức gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
Ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt của ai kia bi thảm vô cùng.
Hà Thanh Nhu chưa từng gặp qua dáng vẻ này của cô, không khỏi buồn cười: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Lâm Nại nói, ngược lại thì Hà Thanh Nhu có làm gì cô cũng đều ăn tất.
Giữa chân mày của cô nhíu chặt, lén lút nhấc cái tay bị thương kia lên nhìn. Hà Thanh Nhu đột nhiên phát hiện cái hành động mờ ám kia, vội quay đầu sang chỗ khác lén cười trộm.
Hai người đến siêu thị mua thức ăn, tay phải của Lâm Nại bị thương, chỉ có thể dùng tay trái xách các túi rau. Sữa rửa mặt trong nhà dùng gần hết, cần phải bổ sung, khu đồ dùng hằng ngày là nhiều xe đẩy của các cặp vợ chồng nhất, gặp chủ nhật là ngày nghỉ, cả nhà cùng nhau đi dạo siêu thị cũng không ít.
Hà Thanh Nhu đẩy xe ở phía trước, lựa lựa chọn chọn, chỉ mua các món cần thiết, cũng không có bao nhiêu, nhưng khi ra khỏi khu đồ dùng hằng ngày, trong xe đẩy đã chất đầy ----- tất cả đều là Lâm Nại lấy.
Từ lúc Hà Thanh Nhu chịu 'chứa chấp' cô, cái người này liền từng món, từng món mà đem toàn bộ đồ dùng trong nhà đổi thành kiểu tình nhân, bàn chải đánh răng, ly ly chén chén,... ngay cả áo gối cũng đổi, đồng thời còn rất có 'hơi thở của thiếu nữ', một Tổng giám Lâm áo quần ngày thường cơ bản chỉ có hai màu trắng, đen, nay còn biết thay drap giường màu xanh nhạt, thật không ngờ tới một mặt này của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Edit - Hoàn] Câu Chuyện Mật Ngọt - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
RomansaTác phẩm: Câu Chuyện Mật Ngọt Tên tác phẩm QT: Như Mật Lại Tựa Như Kẹo Tác Giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử Thể loại: Đô thị tình duyên, 1x1, HE. Nhân vật chính: Hà Thanh Nhu, Lâm Nại. Số chương: 103 chương. Editor: Madpuff.