Lovesick

267 16 2
                                    

Pairing: 2p!France x 2p!England

Rate: 17+, có một số tình tiết nhạy cảm và lệch lạc, không khuyến khích đọc. Nếu đọc cảm thấy không thích ứng được xin mời clickback.

==================

Tôi biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ yêu tôi đâu.

"Cậu nhìn gì vậy?" Louis tay dụi điếu thuốc trên gạt tàn, đưa mắt về phía Oliver.

"Không có gì. Tôi chỉ bực mình vì lúc nào cũng thấy anh hút thuốc." Tên người Anh với mái tóc hồng rực đảo mắt, nụ cười thường trực trên môi méo đi một chút.

Louis không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài ban công tiếp tục rút điếu khác. Oliver mím môi, đặt dĩa bánh lên bàn cùng với tờ giấy nhắn "Nhớ ăn hết nhé <3 ". Cậu cảm thấy tuyệt vọng với mối quan hệ lửng lơ và mập mờ này.

À không, chẳng có gì gọi là "mập mờ" ở đây hết. Ngay từ đầu Louis đã nói thẳng với cậu rằng gã ta sẽ không có bất kỳ cảm giác yêu đương gì với bất kỳ ai, kể cả cậu. Người tình nguyện ở lại trong mối quan hệ này là cậu, người trao đi toàn bộ tình cảm mình có mà không đòi hỏi đáp lại cũng là cậu. 

Giá như ngày hôm đó, anh không vạch rõ bộ mặt thật của tôi.

Bất kỳ ai từng quen biết Oliver đều đánh giá cậu là một người thân thiện và vui vẻ. Một con người nhẫn nhịn, sẵn sàng mỉm cười với bất kỳ ai dù người đó có đánh vào mặt cậu đi chăng nữa. Một con người ngọt ngào với những cái bánh cupcake bé xíu xinh xinh, với sự ám ảnh đến kỳ lạ với màu hồng phấn. 

Ấy là vì, mỗi buổi sáng thức dậy, Oliver đều đứng trước gương, đưa tay vạch khuôn miệng của mình ra thành một đường cong thật dài. Tất cả những cảm xúc méo mó của cậu khi đứng trước người mình ghét, hay khao khát muốn đâm lủng tim cái gã đã đánh vào mặt mình, cậu đều cẩn thận cất gọn lại vào một góc. Cậu sợ người khác biết được những cuốn sách bị cậu xé nát trong sự giận dữ, biết được những thứ phù chú cậu nguyền rủa bọn họ, hay những bao thuốc mà cậu phải kiềm chế hết sức mình để không bỏ vào những chiếc bánh nướng ngon lành đắt khách mà cậu phải mang ra phục vụ những kẻ mà cậu ghét. Cậu sợ rằng nếu người khác biết được bản chất của mình, bọn họ đều sẽ bỏ cậu mà đi.

Cho đến khi cậu gặp Louis.

Ấn tượng đầu của cậu với Louis chẳng tốt đẹp gì lắm. Một kẻ với gương mặt đăm đăm và đôi mắt cá chết, râu vài ngày chưa cạo, tay lửng lơ điếu thuốc khiến Oliver ngán ngẩm. Cho đến khi, đôi mắt cá chết đó nhìn thẳng vào cậu, không chút sợ hãi hay kiêng dè:

"Cậu cứ sống như thế mà không thấy mệt à?"

Oliver biết, rằng con người thật của cậu thế là bị bóc trần dưới đôi mắt cá chết đờ đẫn và thiếu sức sống ấy. Nhưng trái với những gì cậu hình dung, Louis chẳng có bất kỳ động thái nào cho thấy gã quan tâm đến bí mật của cậu cả. Gã nhìn cậu như là một con người bình thường.

Cậu bắt đầu cảm thấy tò mò về gã đàn ông này. 

Trái với vẻ bề ngoài bê tha và luộm thuộm của mình, Louis dường như là một người tình cảm và chu đáo. Gã thường dành hàng tiếng đồng hồ để tỉ mẩn khắc tượng Nữ Thần Tự Do bé xíu xiu với một cây kim, hay lặng lẽ nhường ghế ngồi trên xe bus cho một cô gái nào đó. Đã có lần, trong tiết trời lạnh lẽo tê cóng đến đầu ngón tay, Louis đã cởi áo khoác ngoài của mình bỏ qua một bên, và dành hàng tiếng đồng hồ để đào một cái hố chôn con thỏ chết cóng bên đường. Thỉnh thoảng, Oliver lại thấy Louis ngồi xuống cạnh những người hành khất và nói những câu chuyện phiếm bâng quơ với họ, như thể họ là những người bạn lâu năm chưa gặp.  

[APH] Khi khoảng cách của tình yêu là 34 kmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ