Ly hôn

152 8 0
                                    

Pairing: England x Nyo!France.

=======================

"Thế là hết rồi sao?"

"Ừ."

"Thế là hết rồi à?"

"Ừ."

Hai người bước ra khỏi tòa án, không ai nói với ai điều gì. Họ vừa mới ly hôn cách đây ít phút.

"Mình đi dạo với nhau... một lần cuối nhé?" Marianne đề nghị.

"Ừ." Arthur lặng lẽ gật đầu.

"Chà, con đường này đẹp nhỉ? Nhắc mới nhớ, hình như đây cũng là lần đầu tiên chúng ta đi dạo kể từ khi chúng ta kết hôn."

"Ngay từ ban đầu hôn nhân của chúng ta đã là ép buộc. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi." Arthur nhắc nhở.

Marianne mỉm cười nhẹ nhàng.

"Điều này chưa một ngày nào em quên. Hôn nhân chúng ta là do hai gia đình sắp xếp, anh vốn dĩ đã có người trong lòng. Ngay khi gia đình anh đủ khả năng trả xong nợ nần, chúng ta lập tức ly hôn."

"Thế tại sao..." Arthur nói nửa câu rồi lại im lặng.

Marianne biết Arthur định nói điều gì. Tại sao Marianne lại khóc suốt đêm khi thấy Arthur gặp lại tình cũ, tại sao cô lại giận dỗi khi thấy Arthur cặp kè với những người khác, tại sao cô lại thất vọng khi Arthur một tháng không hề về nhà lấy một lần.

"Tại sao à... Anh biết tại sao mà. Tại sao mối hôn sự này xảy ra, tại sao em lại trở thành một đứa phiền nhiễu như vậy."

Trong ấn tượng của Arthur, Marianne Bonnefoy là một cô tiểu thư được chiều chuộng đến vô thiên vô pháp, luôn hành xử như thể vũ trụ phải xoay quanh cô ấy. Cô chính là kiểu người mà Arthur chán ghét và không muốn dây vào nhất. Thế mà, Marianne hôm nay thư thái và bình tĩnh đến lạ thường, chẳng phải là người mà Arthur quen.

Gió thổi. Lá thu rơi như mưa. Marianne khẽ run lên vì lạnh, nhưng cô cố gắng không để Arthur nhận thấy, kẻo Arthur theo phép lịch sự lại nhường áo cho cô như ngày xưa, rồi cô lại khó thoát khỏi thứ ái tình khổ sở này hơn chăng.

"Anh biết em yêu anh mà. Em đã luôn yêu anh. Mối hôn sự này xảy ra cũng là vì em nằng nặc đòi lấy."

"Chà..." Arthur trả lời cụt ngủn. Anh không dám nhìn vào mặt Marianne. Anh đã luôn biết điều này, nhưng anh chọn cách lờ sự thật đó đi.

"Ngay từ đầu bố mẹ của em đã không hề thích anh nhưng em không quan tâm. Em là một đứa con gái cứng đầu và cố chấp, lúc nào cũng muốn có cho được điều em muốn trong tay. Anh cũng thế. Em yêu anh tới mức, mặc kệ anh có yêu em hay không, em đã nghĩ rằng chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi. Em nghĩ rằng khoảng thời gian em có anh, em sẽ tìm cách để anh yêu em, rồi mối hôn sự giả dối này sẽ biến thành hôn nhân thực sự thì sao? Nhưng quả nhiên đời chẳng bao giờ là mơ cả." Marianne khúc khích "Em thực sự là một con khờ."

"Dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn em, những gì em giúp đỡ tôi và... tình cảm của em..."

"Không, anh yêu quý, không có gì phải cảm ơn em cả." Marianne lắc đầu "Anh biết không, suốt một năm qua em đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Lần đầu tiên thấy anh đi với người khác em đã rất shock, dù chúng ta chung giường nhưng chúng ta chưa bao giờ chạm vào nhau, thế tại sao anh lại tìm kiếm điều đó ở người khác mà không phải ở người vợ chính thức của anh?"

[APH] Khi khoảng cách của tình yêu là 34 kmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ