Những ngày xưa yêu dấu

114 5 0
                                    

Pairing: Nyo!England x Nyo!France

Trong fic này Marianne và Alice bằng tuổi nhau, nhưng mình để Marianne xưng "em" vì cô ấy thích làm nũng với Alice.

=========

"Alice! Alice cưng!"

Tiếng Marianne vang vọng từ trong phòng ngủ. Alice đang nhíu mày cố đọc cho được hàng chữ nhỏ xíu trên tờ báo, nghe thế đành phải bỏ tờ báo xuống, chậm chạp bước về phía phòng.

Marianne đang ngồi trước bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu lại gương mặt mà Alice đã luôn yêu trong suốt cuộc đời mình. Ở cái tuổi sáu mươi, gương mặt nàng hằn lên ít nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng bóng, mịn màng như những thiếu nữ tuổi xuân, thế nhưng đôi mắt lại lấp lánh vẻ tinh anh, sáng ngời, dù thỉnh thoảng lại ít nhiều ánh lên sự mệt mỏi và bất lực khi thời gian đè nặng lên đôi vai của nàng.

"Có chuyện gì vậy?" Alice hỏi, trong lúc vẫn không ngừng ngắm nhìn Marianne qua gương.

"Alice, Alice gắn cái kẹp bấu vào vị trí này cho em có được không?" Marianne chỉ vào một vị trí đằng sau tóc mình.

"Em không tự làm được à?"

"Vai em mấy bữa nay đau quá, em không vươn tay ra đằng sau đầu được."

Alice cằn nhằn, nhưng vẫn bước đến giúp Marianne. Tay cô luồn vào mái tóc nâu điểm bạc của nàng. Vẫn loăn xoăn, mềm mại và mượt mà như thế, chẳng khác là bao so với những ngày mà cả hai vẫn còn trẻ trung. Alice quấn những lọn tóc ấy lại, rồi cố định chúng bằng chiếc kẹp bấu mà Marianne trao cho, điều mà cô đã làm đi làm lại hàng ngàn lần suốt hơn ba mươi năm bọn họ ở bên nhau.

Alice bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích.

"Sao thế?" Alice hơi xẵng giọng. Cô nghĩ nàng đang cười cô.

"Không... không có gì." Marianne đáp. "Chỉ là em vừa mới nhớ ra rằng từng một thời mình là beauty blogger, vậy mà giờ đây lại phải nhờ Alice quấn tóc giùm mình cơ đấy."

Giọng nàng có gì đấy buồn buồn, nhưng có vẻ như nàng cố giấu nỗi buồn đó đi. Tuổi già khiến cho xương khớp của Marianne không còn linh hoạt như ngày trẻ nữa. À phải, tuổi già, đó là điều khiến nàng tủi thân hơn bất kỳ thứ gì. Chẳng phải ngày trẻ Marianne cứ lặp đi lặp lại với Alice rằng nàng muốn chết vào tuổi bốn mươi, để nàng mãi mãi được xinh đẹp, còn hơn là phải nhìn làn da này ngày càng trở nên lão hóa và mái tóc ngày một bạc màu sao?

"Em vẫn đẹp." Alice trả lời một cách đơn giản.

"Alice nói dối."

"Tôi chẳng nói dối em."

"Nếu bây giờ chúng ta cùng ra ngoài, và một cô gái trẻ trung, thời trang lướt ngang qua chúng ta..."

"Tôi chẳng quan tâm. À, tôi sẽ quan tâm nếu em nhìn theo cô ta."

Cả hai rơi vào im lặng. Marianne không còn giấu diếm sự buồn tủi của mình nữa. Nàng tựa đầu vào lòng Alice, thở dài đầy tiếc nuối.

Marianne gần như quên mất rằng không chỉ có mỗi mình nàng già đi. Cả Alice cũng vậy. Trong gương, mái tóc của Alice đã bạc trắng hết cả đầu. Vết nhăn ẩn hiện khắp nơi trên gương mặt cô. Đôi tay của Alice, đôi tay đang vòng qua người Marianne và ôm lấy nàng vào lòng, từ khi nào trở nên khô héo, cứng ngắc và hao gầy như thế, ấy mà vẫn không thôi dịu dàng và nâng niu mỗi khi chạm vào nàng.

[APH] Khi khoảng cách của tình yêu là 34 kmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ