Cá tháng tư

145 12 1
                                    

Hôm đó là một ngày mưa.

Một ngày rất thích hợp để nói lời chia tay.

Arthur mặc cho mưa đang trút xối xả từ trên đầu, anh đá mạnh vào cái thúng rỗng chắn ngang đường anh ta. Thằng khốn đó, không thể nào tin nổi hắn lại đá anh THÊM MỘT LẦN NỮA. Cái gì mà "tính em khó ở khó chiều, anh không chịu nổi", cái gì mà "Em ấy cần anh hơn cần em" cơ chứ?? Chó thật. Mặc cho những lần níu kéo và dây dưa, mặc cho những lời hứa mà anh thừa biết là hắn chẳng giữ bao giờ, hôm nay anh lại thấy hắn cháo lưỡi với một gã bảnh tỏn đẹp trai khác ngay ở chỗ hắn và anh kỷ niệm gặp nhau lần đầu tiên. Anh điên mất. Lần này không có quay lại nữa.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy ngang qua. Nước bẩn đọng trên đường được đà từ bánh xe văng ào lên người Arthur. "Khốn kiếp! Thằng chó nào đi xe như..." Anh gào lên chửi. Anh không bực tên lái xe, anh chỉ giận cá chém thớt thôi và anh hiểu rõ điều đó.

Anh đã nghĩ rằng anh không bực tên lái xe, nhưng đến khi anh nhận thấy cái xe tạt nước vào anh có nét gì đó quen quen anh mới nhận ra rằng, chỉ là chưa mà thôi.

Cái xe từ từ dừng lại. Cửa kính màu đen hạ xuống để lộ một gương mặt vô cùng quen thuộc.

"Arthur à? Hôm nay dầm mình trong mưa coi bộ lãng mạn ghê ấy nhỉ?" Người trong xe nghiêng đầu mỉm cười đầy trêu chọc. Bạn thời thơ ấu. Đối thủ truyền kiếp trên những con điểm và thành tích thời còn đi học. Kẻ luôn tìm cơ hội khịa bẩn anh. Arthur thật sự rất muốn đấm thẳng vào nụ cười kia.

"Im mồm đi Francis Bonnefoy. Tôi làm cái đéo gì thì kệ tôi. Hôm nay tôi không có thời gian rảnh để nhảm nhí với anh đâu. Để tôi yên."

Cửa xe bật mở. Francis bung dù phía trên Arthur, đưa khăn mùi-xoa lau đi những vệt nước mưa trên mặt anh, rồi nhẹ nhàng kéo anh vào trong xe. Arthur biết rồi anh sẽ được chở đến một căn biệt thự sang trọng gần đó (một trong số vài căn mà Francis có), được ngâm mình vào bồn nước nóng, lau khô người, mặc một bộ pyjama sạch sẽ, nhận một ly chocolate nóng mà anh rất thích. Anh biết, vì điều này diễn ra không phải chỉ mới một lần.

***

"Lại chia tay với tên kia hả?" Francis nói trong lúc chờ chủ quán rót rượu vào ly.

"Ừ"

"Có cơ hội quay lại không?"

"Hết rồi. Sừng vừa to vừa dài. Đầu tôi lỉa chỉa nhiều lắm rồi."

"Hahaha"

"Cười đéo gì? Thích va chạm không?"

"Cũng ngứa ngáy tay chân lắm đấy, nhưng mình nghĩ quả này đi phá nhà thằng lõi kia thì vui hơn là đánh lộn nhau ấy nhỉ?"

"Ừ, có lý??"

Cả hai nhìn nhau rồi bật cười. Francis luôn biết cách khiến anh vừa bật cười vừa bực bội cùng một lúc. Arthur biết rằng đêm nay họ sẽ lại say sưa ở quán rượu, anh sẽ hát những bài hát ngu ngốc dở người nào đó, rồi lại khóc lóc than thở về mối tình ba năm của mình, nổi điên phá cả quán rượu, rồi bị Francis ngăn lại và đỡ về nhà. Thật kỳ lạ vì chẳng lần nào Francis thấy phiền lòng vì phải dỗ dành và dìu anh về. Ừ, lần nào cũng thế.

[APH] Khi khoảng cách của tình yêu là 34 kmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ