〔5〕

986 109 2
                                    

"Ủa rồi Đạo Anh đâu mậy?"

Trời ngả mây chiều, Lý Thái Dung vừa mới ngồi xuống ghế thì Du Thái đã hỏi vậy. Anh đáp:

"Bận rồi, nghe đâu mấy ngày tới cũng không rỗi."

Trung Bổn Du Thái lấy ly rót cho Lý Thái Dung ít rượu, Lý Thái Dung thì lại chậm rề rề mở bịch nhai mấy cái bánh mì mật ong mà Kim Đạo Anh mua cho, tiện tay vớ điện thoại gửi cái tin nhắn cho bồ.

"Tiến triển tới đâu rồi ba?" Du Thái hỏi.

"Thì cũng bình bình vậy thôi chứ có gì đâu."

Du Thái lại mở miệng bồi thêm một câu:

"Vậy rồi bây tính chừng nào cưới?"

Lý Thái Dung lắc lắc đầu, trả lời:

"Ai biết được đâu, cổ bận rộn lắm, suốt ngày biệt tăm biệt tích. Cũng chưa định sẵn kế hoạch nào cả." Lý Thái Dung tay nhấc ly rượu, tiếp : "Bây rảnh rỗi ngồi quan tâm tau thì thôi thà tự lo cho mình đi."

"Tui đây thế này mà còn cần các ông lo lắng à. Mà nói ra thì cái thằng Kim Đạo Anh còn ớn hơn nữa, nó chia tay với em hoa khôi hẹn hò ba năm xong thì đó tới giờ chưa vắt thêm mảnh tình nào qua vai. Mầy nói coi có phải nó đang chờ người ta quay lại níu kéo nó không?"

Lý Thái Dung đang tính uống miếng rượu, nghe câu này xong thì tay cầm ly cũng khựng lại một thoáng rồi lại đặt cái ly xuống chỗ cũ. Trong lòng anh tự dưng nôn nao buồn bực khó hiểu. Anh rất muốn nói với Du Thái, rằng Kim Đạo Anh tuyệt đối không phải kiểu người như vậy, Đạo Anh là một người rất quyết đoán, đã nói câu chia tay rồi thì chính là đặt dấu chấm hết không dây dưa gì thêm nữa. Nhưng rồi anh cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp:

"Ai biết gì đâu."

Lý Thái Dung biết trong lòng Kim Đạo Anh chất chứa mây mù, nhưng cũng chỉ biết là vậy. Điều ấy khiến anh thấy mình làm bạn hơi thất bại, nhưng lời nói tới miệng rồi lại chẳng cách nào hỏi ra.

---

Kim Đạo Anh đặt chân tới hiện trường mới nhận ra khung cảnh tại đó khủng khiếp tới mức nào, dù cho tâm lý của y vốn rất vững thì cũng không khỏi dâng lên cơn buồn nôn kinh tởm khi quan sát hai thi thể đang phân hủy trầm trọng kia. Mùi tanh tưởi hôi thối vẫn xộc thẳng vào mũi dẫu đã mang lớp đồ phòng hộ, hai đứa thực tập vốn đang vui vẻ xán lạn theo sau y cũng nôn ngay ra đó một bãi.

Khó khăn lắm mới vận chuyển được thi thể về đến đồn, cấp trên lại thông báo xuống là vụ án lần này rất nghiêm trọng. Bởi thi thể đã bị tổn hại nặng nề, khó lòng nhận dạng danh tính đối chiếu thông tin, không có cách nào loại trừ khả năng bị người khác sát hại, cộng thêm có khả năng bị giới truyền thông đánh hơi được phanh phui lớn ra, vì thi thể lần này vốn là do người qua đường phát hiện.

Bên trên lệnh xuống cho Đội giám định pháp y bọn họ phải nhanh chóng đệ trình báo cáo khám nghiệm tử thi lên để phối hợp phá án với Đội hình sự. Kim Đạo Anh nghe xong thì sững sờ, tự hỏi khối lượng công việc nặng nề như vậy đâu thể ngày một ngày hai là xong. Nhưng ý kiến ý cò kêu ca cũng chẳng ích gì, đành cắn răng nhịn xuống bắt tay cắm đầu vào làm việc. Bẵng đi tới ngày đưa ra kết luận cuối cùng thì Kim Đạo Anh cũng đã thức trắng gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ, mấy ngày nay toàn uống cà phê ăn mì gói sống qua bữa, y cảm thấy chắc mình cũng sắp đạt tới cảnh giới đắc đạo thành tiên.

Vụ án cái kiểu bề ngoài khủng bố bên trong rỗng ruột như thế này, giải ra rồi thì hóa ra cũng chỉ là một con hổ giấy giương nanh múa vuốt mà thôi. Sau khi kiểm nghiệm đi kiểm nghiệm lại không biết bao nhiêu lần mới phát hiện hóa ra là tự sát, nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy bối rối mông lung là nguyên do nào lại khiến hai người đàn ông buộc cổ tay lại với nhau rồi cùng trầm mình xuống sông chứ? Vụ án này chớp mắt liền trở thành đề tài bàn luận sôi nổi nhất trong đồn cảnh sát.

⌠trans | dotae⌡ phương pháp yêu đơn phương sai lầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ