〔13〕

1.3K 110 9
                                    

Sáng hôm sau, Lý Thái Dung cả người sảng khoái tinh thần phấn chấn tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng Kim Đạo Anh đâu nữa. Anh xoay người tìm khắp nhà một vòng, cuối cùng cũng chỉ thấy bữa sáng đã được nấu sẵn bày biện cẩn thận trên bàn ăn.

Kim Đạo Anh không mang chiếc áo sơ mi kia của y về, vẫn để lại trên sàn phòng ngủ. Lý Thái Dung hơi xấu hổ, nhặt áo khoác đại lên người. Liếc mắt trông thấy điện thoại có cuộc gọi đến, là từ Kim Đạo Anh. Anh nhấn nhận cuộc gọi, vừa nói "Alo" một tiếng mới nhận ra không ngờ giọng mình khan hết cả đi.

"..." Kim Đạo Anh cũng không nghĩ rằng giọng anh sẽ buồn cười tới mức này, nhẹ giọng hỏi: "Dậy rồi à?"

Lý Thái Dung mở toang rèm cửa, cả cơ thể chìm đắm trong ánh nắng mặt trời, trên lồng ngực trắng trẻo phủ đầy dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ. Anh nheo mắt húng hắng giọng:

"Ê Kim Đạo Anh, bộ tính làm fuckboy đẳng cấp vũ trụ hay gì, xong việc kéo quần lên là bỏ đi vậy đấy hả?"

Kim Đạo Anh đầu dây bên kia cười một tiếng, đáp:

"Lỗi em lỗi em. Lúc sáng cục phó gọi cho em, bảo phân cục ở huyện có án nhưng thiếu mất pháp y, thế nên em với mấy đứa nhỏ mới vội qua đó giúp đây."

"Thế em lái xe cẩn thận. Anh cúp đây."

Kim Đạo Anh không ngắt máy ngay, đột nhiên nói:

"Xin lỗi, đợi em trở về sẽ bù đắp cho anh đàng hoàng."

Giọng nói thâm tình khẩn thiết của y khiến tim Lý Thái Dung loạn nhịp, lúc anh phản ứng lại thì cuộc gọi đã kết thúc mất rồi. Lý Thái Dung nắm chặt điện thoại trong tay ngây ngẩn, chuyện quái gì đang xảy ra thế này! Chẳng phải chỉ là lăn giường với nhau một đêm thôi sao, cái câu này nghe kiểu gì cũng thấy sai sai? Tự dưng Kim Đạo Anh nổi hứng muốn diễn phim tình cảm lãng mạn tám giờ đấy à?

Sau khi cúp máy, tâm tình Kim Đạo Anh vô cùng tốt. Dường như có thể tưởng tượng ra cái dáng vẻ ngu ngơ của Lý Thái Dung cong cong khóe miệng, tròn mắt ngẩn ra không biết nên trả lời y thế nào cho phải. Chỉ cần nghĩ tới anh thôi là đã không nhịn được nở nụ cười, ngọt ngào tràn trề trong tim.

Trên xe còn đèo thêm ba đứa thực tập, một đứa cả gan, bất chợt mở miệng hỏi y:

"Này sếp, người yêu hả?"

Kim Đạo Anh cũng vui vẻ hùa theo ý cả bọn, trả lời: "Bây giờ còn chưa phải đâu. Có điều cũng đang theo đuổi rồi." Nói rồi, nghiêm túc quay đầu nhìn chúng nó: "Nhớ giữ bí mật hộ tôi đấy."

Phút chốc mặt mày ba đứa mỗi đứa một biểu cảm, hú hét:

"Cuối cùng sếp mình cũng thoát kiếp làm tảng băng trôi cô độc rồi, mà trông sếp thế này mà còn phải theo đuổi người ta á?"

"Giời ơi xong phim rồi, sếp mình cuối cùng cũng thành chậu đã có bông rồi má ơi!"

"Uầy! Chị gái xinh đẹp yêu thầm sếp bên Đội nhận dạng dấu vết ấy, giờ em có thể theo đuổi chị ấy được rồi đúng không? Sếp hai mặt một lời thẳng thắn với em đi!"

Theo đuổi cũng khó khăn ra phết, nhưng trong cái khổ cũng có cái vui. Kim Đạo Anh nghĩ thầm, đạp mạnh chân ga, nghe tiếng cả đám ầm ĩ cãi vã nháo nhào cũng thấy vui lây, trong lòng còn quang đãng hơn cả trời xanh trong trẻo.



Phía bên kia Lý Thái Dung đang thong thả ngồi ăn sáng thì điện thoại nháy lên tin nhắn, chủ nhiệm thông báo nói anh về trường dạy thêm giờ, anh cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi lên trường. Đứng dậy vươn vai, ngoại trừ phần eo vẫn còn hơi nhức ra thì không cũng không có gì đáng ngại. Vừa mới đặt chân tới trường, đột nhiên groupchat của ba người hiện lên một tấm ảnh, là ảnh Trung Bổn Du Thái chụp cảnh biển. Hắn còn gửi kèm theo một tin nhắn thoại, Lý Thái Dung mở lên chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu rì rào, tiếp theo đấy lại là một mẩu tin nhắn hiện lên:

「Cho các mày nghe thử tiếng gió biển đó!」

「Kim Đạo Anh: ?」
「Lý Thái Dung: ?」

Hai tin nhắn gửi lên cùng lúc, Trung Bổn Du Thái nhìn thấy, thong dong thả cần câu cá, hỏi:

「Hai đứa bây đang ở cùng nhau đấy à? Sao ăn ý thế?」

Lý Thái Dung cạn lời, chụp một tấm hình bàn làm việc của mình gửi lên. Kim Đạo Anh nói y đang đi công tác. Trung Bổn Du Thái ậm ờ vài tiếng, bảo hôm nay hắn đi câu cá, lần sau gặp đem cá ngon tới cho mà ăn. Lý Thái Dung vừa tính trả lời ok luôn, Kim Đạo Anh đã gửi cho anh một dòng tin nhắn:

「Sao lại đi dạy nữa? Cơ thể có khó chịu chỗ nào không?」

Lý Thái Dung nhìn hàng chữ đó, rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng anh lại không biết nên trả lời thế nào, do dự một lúc thì nhắn lại mấy chữ nhạt nhẽo: 「Tăng ca. Không có.」 Trả lời xong thì đặt điện thoại sang một bên, tìm thời khóa biểu chuẩn bị lên lớp.

Kim Đạo Anh vừa tới nơi, thi thể cũng mới được chuyển vào phòng giải phẫu, y cầm theo báo cáo điều tra hiện trường chờ họp, trong lúc rảnh rỗi tạm thời đầu óc cũng không thể ngừng suy nghĩ lung tung được. Lúc sáng đi vội quá, Lý Thái Dung vẫn còn cuộn tròn trong chăn ngoan ngoãn ngủ say, anh đem cả người quấn lại trông giống như một cuộn cơm rong biển vậy.

Đáng ra Kim Đạo Anh tính chụp lại một tấm giữ làm kỉ niệm, chỉ có điều cục trưởng cứ gọi điện hối như đòi nợ cuối năm, thế là y chỉ đành lén lút hôn trộm bé mèo con mê ngủ kia một cái rồi rời đi ngay. Có lẽ là do không có thời gian tạm biệt nhau tử tế nên vừa tách ra được một lúc đã thấy nhớ anh ấy muốn chết, không trò chuyện cùng thì thấy trong lòng ngứa ngáy bứt rứt, chẳng cách nào tập trung làm việc được.

Nghĩ ngợi một lúc, y gõ một hàng chữ trên điện thoại, gửi đi xong mới hài lòng chỉnh về chế độ yên lặng, không kìm được ý cười trên khóe môi. Vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh nhìn chờ xem kịch vui của ba đứa nhỏ, y nhanh chóng ngồi thẳng lưng chỉnh đốn lại tác phong rồi lôi xấp tài liệu họp ra, gắt gỏng:

"Nhìn nhìn cái gì, lo làm việc đi."

Lý Thái Dung bên này vừa mới lật xem thời khóa biểu thì điện thoại đã rung lên, anh tùy ý mở lên. Là tin nhắn của Kim Đạo Anh gửi, chỉ có một câu ngắn ngủn, một hàng chữ lồ lộ trên màn hình đập thẳng vào mắt anh:

「Bảo bối ơi, nhớ anh ghê.」

Aaaaaaaaaaaaaa!!! Lý Thái Dung muốn ngất xỉu ngay tại chỗ!!

⌠trans | dotae⌡ phương pháp yêu đơn phương sai lầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ