Phần 31

331 9 9
                                    

Lúc Shiron trở về phòng ngủ thì cũng đã sau giờ cơm tối. Ngài Thompson ra ngoài có việc vẫn chưa về. Cậu cùng anh Sewards và người đồng hành của anh – Mickey – dùng bữa tối. Không khí cũng không đến nỗi quá mức gượng gạo. Cậu với anh trai hơn mình vài tuổi Mickey này có vài lần tình cờ gặp nhau lúc cậu còn lang thang giữa hai châu lục to lớn thực hiện nhiệm vụ của một tình báo quốc tế đa tổ chức.

Linh cảm mách bảo cậu mối quan hệ của hai người trước mặt vốn không bình thường. Lý trí lại nhắc nhở cậu phải hỗ trợ người bạn làm hoa tiêu cho anh Sewards suốt những năm tháng chiến đấu vừa qua. Nên hiển nhiên cảm xúc tích cực của cậu dành cho anh ấy vô cùng nhiều. Bằng chứng là ngay khi anh Seward đồng ý gặp mặt ngài Thống đốc tại nhà, cậu đã tìm cách để Mickey vừa trở về từ châu Phi đến được đây và gặp anh.

Shiron nhàm chán ngồi trên ghế sau bàn làm việc của ngài Thompson nhàm chán lật qua lật lại mớ giấy tờ luật sư vừa đưa chiều nay. Đọc đến muốn lú lẫn rồi vẫn chưa hết.

Haiz... cậu thiệt muốn nói ngài Thompson có thể đuổi hết nhóm luật sư kỳ cựu này về nhà được không. Hãy để cho cậu yên tĩnh vài ngày đi. Cứ kiểu này cậu sẽ phát điên lên mất.

Đồng hồ trong phòng vẫn chậm chạp trôi qua. Shiron ngã người trên ghế, đầu ngẩn ra, hướng mắt lên trần nhà. Thẻ nhớ kia cậu đã thử cho vào đầu lọc lúc chiều, có mật khẩu. Cậu hiển nhiên không biết mật khẩu là gì. Cái ông Evans xấu tính này, thật sự không muốn cậu trở thành kẻ muốn được miếng ăn còn phải dâng tận miệng mà.

Chẹp... cũng còn mấy ngày nữa đâu là đến buổi điều trần rồi. Còn cố ý làm khó cậu.

Shiron nghĩ trong lòng là vậy, lại không oán trách được điều gì. Nhìn đồng hồ điểm tới số 10, trong lòng thoáng la làng một cái, chạy về phòng thay đồ đi ngủ.

Chẹp... thật là... ngài Thống đốc phạt gì không phạt, phạt cậu ngủ sớm làm gì. Cậu nhỏ Edwards lôi mền gối quấn vào người mình, nhắm mắt coi như lừa người khác rằng mình đã ngủ. Chứ thực ra với người muôn năm thức khuya như cậu, ngủ sớm y như việc ăn cơm khi chưa đói, cảm giác chẳng khác nào bị nghẹn ở cổ họng, nuốt mãi không trôi.

Shiron lăn lộn trên giường, mắt vẫn nhắm tịt, lâu lâu lại mò mẫm điện thoại quăng đâu đó gần mình coi giờ. Ngứa ngáy tay chân lại nghịch điện thoại một chút. Thế mà vẫn chưa hết nửa tiếng đồng hồ.

Cậu khẽ chép miệng, cảm thấy mệt mỏi quá đi. Tâm tình lại không yên, nghĩ tới ngày điều trần, rốt cuộc trước mắt mình sẽ có bao nhiêu nhân vật to bự tham gia "thẩm vấn" mình, lòng cậu thoáng chốc trống rỗng.

Điện thoại chợt rung một cái báo hiệu có tin nhắn mới. Shiron mắt nhắm mắt mở, nhập nhoẹm mở ra xem. Bên trong là mấy dòng đơn giản, súc tích của lão quản gia dưới nhà.

"Cậu Shiron, ngài Thống đốc về rồi."

Shiron ngớ người, ngồi bật dậy, mang điện thoại quẳng vào trong tủ đầu giường, giật tắt đèn ngủ, chui vào mền.

Ngài Thống đốc về rồi, cậu có mười lá gan cũng không dám để ngài ấy biết mình còn thức. Trông ngài ấy lầm lầm lì lì vậy thôi, chứ ra tay đánh người vẫn còn đau lắm.....

[Huấn Văn] All the shineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ