06

2.3K 238 23
                                    

Giây phút em mỉm cười lần cuối, gã cảm nhận được lồng ngực mình nóng kinh khủng và nó như muốn rách toạc ra, gã biết, gã đơn giản là biết đó là do liên kết tri kỉ. Rồi đau đớn cũng rất nhanh tan biến ngay sau đó, vì hơi thở cuối cùng em đã trút xuống.

Rồi gã lại bất chợt nhớ, một kí ức từ thuở xa xăm ai đó đã giấu chúng đi.

Lồng ngực gã nghẹn lại, vỡ nát tích góp từng ngày như muốn nảy mầm hóa thành cây, cắm rễ nghiền nát trái tim ra thành từng mảnh, hút lấy tất thảy thống khổ làm dinh dưỡng, đâm chồi nảy lộc xé rách khoang ngực mà vươn ra ánh sáng.

Quảng trường đột nhiên lặng im đến lạ, rồi bỗng có tiếng ai đó ngã thụp xuống, có tiếng thanh kiếm rơi, có ai đó đã khóc, và có những ai đó đã nhớ ra.

"Dù không phải lúc nhưng tôi vừa nhớ ra một chuyện rất khủng khiếp."

"Anh cũng đột nhiên nhớ ra sao!?

"Vậy là sao!?"

Đúng, vậy là sao? Ace ơi, em dậy và nói cho gã nghe đi. Tại sao chúng ta đều như vô tình lẵng quên em.

Em chưa bao giờ ruồng bỏ gã, chưa bao giờ. Cắt đứt liên kết tri kỉ cái mẹ gì chứ!? Tất cả chỉ là giả dối, một màn kịch giả dối em tạo nên, tổn thương chính em, đồng thời gây cho gã bao day dứt. Nhưng gã có thể trách em sao!? Không, gã không thể. Gã luôn là kẻ sai, gã mặc niệm mình yêu em, tưởng chừng như yêu đến mức có thể chết đi sống lại, ấy thế mà khi em đứng trước mặt gã, bằng xương bằng thịt, gã từng hận, từng giận, cũng từng yêu, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để gã nhận ra em. Hóa ra tình cảm của gã cũng chỉ đến vậy.

"Đừng động vào cậu ấy. Sau tất cả, anh nghĩ anh xứng sao, Marco!?"

Marco không xứng, vì gã đã không cứu được em.

Và kể cả khi em đã chết, thời gian tước đi hơi ấm cuối cùng, em nằm trong quan tài rải rác hoa cúc trắng và hoa râm bụt đỏ mà em thích, gương mặt em không còn chút gì đau đớn cùng nuối tiếc, Marco cũng không xứng đụng vào em lần cuối, vì em chưa từng nói tha thứ cho gã.

Nhưng ai đó đã nói với gã như vậy? Không, chẳng có ai nói với gã như vậy cả. Họ biết rõ Marco đã quá mức dằn vặt, họ biết Marco quá yêu thương Ace. Là gã, là gã đã tự nói. Marco, gã đinh ninh rằng mình yêu tri kỉ, chối bỏ một tình yêu mà gã tưởng như trái cấm, để rồi muộn màng nhận ra, trái cấm là quả ngọt gã vẫn luôn tìm kiếm. Được, mất, được, rồi lại mất, cuộc đời gã chỉ là một trò hề của tạo hóa.

Có tia sáng rọi vào, là ánh sáng le lói qua khe cửa vừa được mở ra. Izo bước vào gian sảnh, mùi hoa ngào ngạt và nhang đèn phả vào đầu mũi. Có hai người đang nhắm nghiền mắt ngủ say trong quan tài, có bóng người đàn ông gục đầu đơn côi ngồi bên linh cữu.

Người đàn ông mạnh mẽ ấy vỡ nát rồi.

"Marco, đừng tự trách nữa." Izo ngồi xuống bên cạnh gã.

Izo đưa tay mơn trớn nhẹ cánh hoa râm bụt, miệng anh cong lên cười đầy gượng gập: "Không phải lỗi của anh. Ace cậu ấy đã sống một cuộc sống không phải hối tiếc, cậu ấy đã ra đi thanh thản. Anh thấy không, khoảnh khắc ấy, cậu ấy đã cười."

MarAce | Ruồng BỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ