CHƯƠNG 19

50 1 0
                                    


Có người mặc kệ xuân giang lão,

Lui tới đình tiền đạp hoa rơi.

Cách biệt ba trăm năm, Đông Hoa đột nhiên đến thăm Thập Lý Đào Lâm của Chiết Nhan, lúc đó Chiết Nhan đang đem cánh đào hoa hong gió để vào vò rượu, chuẩn bị phong kín. Lại mở ra vò rượu đào hoa mới ủ thành làm mùi hương phiêu đầy khắp rừng đào.

“Rượu ngon!” Đông Hoa từ trên trời giáng xuống, vững vàng dừng ở giữa rừng đào, Chiết Nhan hơi hơi khiếp sợ, chỉ nghe nói đế quân trăm năm qua cũng không ra khỏi Thái Thần Cung, ngay cả hắn vài lần tiến đến bái phỏng Thái Thần Cung, chưa được ngồi đã được lệnh “Tiễn khách” của đế quân.

Chiết Nhan đang chuẩn bị mời Đông Hoa đến Thập Lý Hoa Đình, lại thấy phía sau Đông Hoa còn đi theo một “Cái đuôi nhỏ" tập trung nhìn kỹ, lông tơ tuyết trắng, đôi mắt tròn xoe, hai lỗ tai chớp chớp, bốn móng vuốt đang cào tới cào lui trên mặt đất, rất là đáng yêu.

“Đây là con Tuyết Sư một cánh của ngươi? Như thế nào đem nó biến thành bộ dáng của tiểu cẩu? Cũng…… Quá……” Chiết Nhan nhìn vốn nên mạnh mẽ oai phong thần thú thế nhưng bị Đông Hoa biến hóa trở nên đáng yêu như thế, nhất thời có chút bất đắc dĩ, nhịn không được liền cười ra tiếng.

“Như thế nào, ngươi đối với tọa kỵ của bản quân có ý kiến?” Đông Hoa bước đến Thập lý hoa đình ngồi, cầm một ly đào hoa say, không chút khách khí mà uống một ngụm.

“Tọa kỵ của Đế Quân, người muốn hình dáng như thế nào thì liền hình dáng đó thôi.” Chiết Nhan hơi hơi mỉm cười, vung tay lên, lại đem một vò đào hoa say đặt trên bàn.

“Tuyết Sư một cánh ta để ở chỗ của ngươi, để Cửu Nhi có thêm bạn cùng chơi. Cứ một trăm năm nó muốn thay lông, ta bảo Ti Mệnh tới mang nó trở về.” Đông Hoa hơi hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt ve đầu Tuyết Sư, lẩm bẩm: “Đều là viên mao, sao ngươi lại không đáng yêu bằng hồ ly.”

“Đế Quân, để Tuyết Sư làm sủng vật của Tiểu Cửu……” Chiết Nhan lời còn chưa dứt, lại thấy nơi xa một bạch một phấn hai cái thân ảnh đang hướng nơi này đi tới, là Bạch Chân mang theo Phượng Cửu, Chiết Nhan quay đầu lại, sớm đã không thấy thân ảnh Đông Hoa.

Bạch Chân dắt Phượng Cửu tới gần, Chiết Nhan hiểu rõ cười, đứng dậy chào đón. Tuyết Sư một cánh đi trước một bước, phủ phục trước mặt Phượng Cửu, đầu nhỏ lông xù gục xuống, dùng khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng cọ làn váy Phượng Cửu. Phượng Cửu cúi đầu, nhìn thấy một cục bông trắng, nàng “Di” một tiếng, tò mò mở mắt to, cặp mắt thanh triệt sáng trong, nhấp nháy nhấp nháy, làm cho thân ảnh màu tím đang tránh chỗ tối nao nao lòng. Phượng Cửu ngồi xổm xuống, làn váy hồng nhạt rơi trên mặt đất, cuốn lên vài cánh hoa đang nằm trên mặt đất, bím tóc thật dài giống như lần đầu gặp mặt, an an tĩnh tĩnh từ vai trái rũ đến trước người, phát gian vẫn như cũ được cài một đóa bạch trâm hoa màu hồng nhạt, nhìn không ra đã trải qua 300 năm cứ ngỡ như ngày đầu gặp nhau, thân ảnh trong chỗ tối nhàn nhạt ngưng mắt, không tự giác khóe miệng giơ lên.

Phượng Cửu duỗi tay vuốt ve đơn cánh Tuyết Sư, ngẩng đầu nhìn Chiết Nhan, gợi lên một nụ cười mỉm tỏa sáng như ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Chiết Nhan, người ở đâu có được một tiểu sủng vật này? Đây có phải là một con…… chó?”

Tam Sinh Tam Thế Triều Hoa Tựa CẩmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ