CHƯƠNG 14

52 2 0
                                    

Đúng lúc này, cửa điện mở ra, liền thấy Trọng Lâm ôm Phượng Cửu đang hôn mê đi ra. Đông Hoa trong lòng trống rỗng, phi thân bay qua, từ trong tay Trọng Lâm tiếp nhận Phượng Cửu, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, cái gì là mất mà tìm lại được, giờ phút này Đông Hoa đã thấu hiểu tất cả. Đông Hoa nhìn chăm chú Phượng Cửu, sắc mặt nàng tái nhợt giống như một trương giấy trắng, tựa hồ so với trước kia nàng gầy đi không ít, đường đường là một người, thế nhưng Đông Hoa ôm ở trong tay, lại giống như ôm một mảnh bông tuyết, không chút nào cảm nhận được trọng lượng.

Đông Hoa dùng cánh tay trái ôm lấy Phượng Cửu, tay phải run rẩy xoa khuôn mặt Phượng Cửu, động tác thật ôn nhu, sợ đánh thức nàng đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, cánh môi của nàng, rất lâu sau, hắn cúi đầu hôn vết bớt hoa phượng vỹ trên ấn đường của nàng, mềm nhẹ nói, “Xin lỗi, Cửu Nhi, ta lần nào cũng đến trễ, về sau, sẽ không như vậy nữa.”

Nàng đang ngủ say trong lòng ngực của hắn, tựa hồ cảm nhận được cái ôm quen thuộc cùng cảm giác an toàn đã lâu không được chạm đến, ấn đường nàng giãn ra, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Đông Hoa bế Phượng Cửu lên, xoay người nhìn Trọng Lâm, hơi hơi nói, “Trọng Lâm, đã để ngươi chịu khổ, ta đã không bảo vệ tốt cho ngươi, cảm ơn ngươi đã quan tâm Cửu Nhi, ta muốn thật nhanh mang nàng trở về, ngươi cứ về Bích Hải Thương Linh trước, ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ngươi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng tới Thanh Khâu phi thân đi.

Thanh Khâu hôm nay tươi đẹp hơn bất cứ ngày xuân nào, chim chóc hót vang xuyên qua mỗi một cây đại thụ, ánh mặt trời ấm áp khoe sắc chiếu qua từng chiếc lá cây, cuối mùa xuân thật đẹp, không có cái se lạnh của xuân hàn; đầu hạ không khí cũng thật tốt, dương quang thật trong sáng.

Trong động hồ ly, nguyên thần của Phượng Cửu vừa mới quy vị, Chiết Nhan đang bắt mạch kiểm tra cho nàng, cả tộc hồ ly đang vây quanh chiếc giường nhỏ được làm từ thân gỗ của Mê Cốc, đang nôn nóng quan sát tình trạng của Phượng Cửu. Còn tốt, hết thảy đều tốt, giằng co 500 năm, cơn sốt của Phượng Cửu rốt cuộc đã giảm.

Mê Cốc đứng cách xa giường Phượng Cửu nhất, nhưng lại khóc thương tâm nhất, một bên vừa khóc, một bên vừa lẩm bẩm, bởi vì tiếng khóc quá lớn, chỉ nghe được đại khái, ước chừng là: “Phượng Cửu Điện Hạ, đều do Mê Cốc không có chăm sóc người tốt, về sau ta nhất định lúc nào cũng đi theo người, không để cho người xấu bắt ngừơi đi.” Bạch Chân nghe xong bất đắc dĩ mà đỡ trán, Bạch Thiển nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười. Trong động hồ ly không khí đã trở lại như cũ, Tiểu Cửu đã trở lại, thật tốt!

“Sao không thấy Đế Quân?” Bạch Dịch thấy Phượng Cửu không có việc gì, bỗng nhiên nhớ tới Đông Hoa, nhớ tới vừa rồi đế quân ôm nguyên thần Phượng Cửu trở về, sắc mặt rất là nghiêm trọng.
“Đế quân chân khí bị hao tổn, thoạt nhìn hao phí không ít nội lực, ta xem Tiểu Cửu một chốc cũng chưa tỉnh lại, đã để hắn điều tức lại chân khí ở rừng cây của Mê Cốc.” Chiết Nhan nói xong lại chuyển hướng Mê Cốc, nói: “Mê Cốc, ngươi mau đi đến rừng cây thỉnh Đế Quân lại đây, nói Tiểu Cửu đã không có việc gì.”

Tam Sinh Tam Thế Triều Hoa Tựa CẩmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ