Chương 7 - Hồ nước mặn

4.8K 374 33
                                    

Editor: Gà

Ngày 12/1/2021

Cố Diệu đã từng nghe nói trong hồ nước mặn sẽ không có cá: "Từ Yến Chu, bên cạnh hồ nước có cây cỏ gì không?"

Từ Yến Chu lắc đầu: "Không có, không có gì cả, đường rất xa, không cho đi."

Càng nghe càng giống hồ nước mặn, Cố Diệu rất muốn đi, nhưng nàng lại nói: "Được được được, ta không đi, không đi."

Từ Yến Chu rất hận bản thân vô dụng, vạn nhất Cố Diệu đi đến nơi đó nhất định phải băng qua hai ngọn núi, chưa biết sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì: "Trong hồ thật sự không có gì cả, ta nhớ rõ ngọn núi phía trước có một cây đại thụ ăn được quả."

Vậy thì đến hồ nước xong nhiên tiện hái trái cây, nàng vẫn liên tục cam đoan với chàng tuyệt đối không đến hồ bên kia: "Huynh yên tâm, ta tuyệt đối không đi đâu."

Vẻ mặt chàng nghiêm túc: "Không cho đi."

Cố Diệu gật đầu liên tục: "Không đi! Huynh cố gắng dưỡng thương, ta gọi Yến Nam vào nói chuyện với huynh."

Nàng vừa ra ngoài đã đi đến nơi mà Từ Yến Chu nhắc đến, qua hai ngọn núi, nàng đi rất nhanh nên chỉ hơn một canh giờ đã đến. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

(1 canh giờ bằng 2 tiếng)

Chiếc hồ màu bích lục mênh mông vô tận, xung quanh hồ không hề có cỏ dại, bề mặt cát lại có rất nhiều khối đá trong suốt. Xa hơn một chút, cuối đường chân trời là những dãy núi xanh thẫm uốn lượn.

Cố Diệu không thể định nghĩa được tâm tình của bản thân hiện giờ là gì, nàng muốn thỏi vàng thỏi bạc nào, có một cái hồ như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao.

Cố Diệu đi đến cạnh hồ, nâng tay vục một ít nước uống thử, có vị mặn.

Quả nhiên là hồ nước mặn.

Có rất nhiều muối thạch trên bờ cát, nàng hận không thể chuyển những thứ này đem về hết. Một đường lưu đày như vậy, chỉ có thể gặm mấy miếng bánh khô cằn, mãi đến khi đặt chân lên Ngọc Khê Sơn các nàng mới được ăn muối.

Muối là gia vị chính, giống như món thỏ om nếu không có muối sẽ không được gọi là thỏ om.

Hơn nữa, có muối sẽ kiếm được tiền, một hồ nước lớn như thế này, màu xanh bích lục tựa như phỉ thúy, thế nhưng trong mắt Cố Diệu nó lấp lánh như ánh vàng.

Nàng đã xuyên đến nơi này được hơn một tháng, cũng hiểu một chút về Đại Sở. Ở Đại Sở cấm không cho tư nhân buôn bán muối, hầu hết các ruộng muối đều nằm ở bờ biển tỉnh Giang Nam, việc vận chuyển không có nhiều thay đổi đẩy giá muối lên rất cao.

Một đấu muối bốn trăm tiền, một đấu gạo hai trăm tiền.

Muối còn đắt hơn cả gạo.

Muốn ăn muối phải đóng thuế, dân thường không ăn nổi chỉ có thể mua muối lậu, mà muối lậu cũng không hề rẻ chút nào.

[EDIT] XUYÊN THÀNH CHỊ DÂU CỦA NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ