Chương 61: Cơ hội bày tỏ

1.5K 99 1
                                    

Edit: Haullyn


Đôi môi mềm mại đang mạnh mẽ cọ xát môi hắn, động tác có chút vụng về nhưng cũng đầy tính xâm lược, Giang Tấn ngửi thấy trên người cô nồng mùi rượu, dùng hai tay nắm bả vai Hứa Tiếu Vi, kéo cô cách ra, sau đó mới có chút thở dốc nói: "Em đang làm gì vậy?"

Ánh mắt Hứa Tiếu Vi mơ hồ, cả người cũng đứng không vững, "Em thích anh."

Nói xong cô tránh khỏi đôi tay Giang Tấn, nhào vào lồng ngực hắn muốn tấn công môi hắn lần nữa, lần này Hứa Tiếu Vi còn chưa chạm vào môi hắn đã bị chặn lại, Giang Tấn vẫn đang nghĩ lời cô vừa nói, trầm mặc nhìn cô vài giây, nhìn thấy vô số chai rượu vương vãi bên mép giường, lặng lẽ thở ra: "Em bình tĩnh lại trước đã."

Hứa Tiếu Vi ngước mắt đối diện với tầm mắt của hắn: "Sáu năm trước anh là người cứu em sao?"  

Vẻ mặt Giang Tấn có chút kinh ngạc, "...... Ừ."

"Lần trước em hỏi anh tại sao lại không chịu thừa nhận!" Hứa Tiếu Vi dùng nắm đấm đánh hắn, "Em hỏi anh nhiều lần như vậy, tại sao anh không chịu nói cho em biết sự thật, anh nói sẽ không lừa em mà."

Giang Tấn cũng không ngăn cản cô, để cô đánh mình không kiểm soát: "Tôi không muốn em ở bên cạnh tôi vì cảm giác áy náy."

Lần đầu khi cô hỏi về vấn đề này, lúc đó hắn muốn thừa nhận, nhưng cuộc nói chuyện bị cắt ngang, hắn cũng không dám nhắc đến.

Vài lần sau hắn cũng không có dũng khí thừa nhận, hắn thực sự không muốn cô cảm thấy có lỗi và áy náy vì chuyện này. Nếu trải qua một khoảng thời gian ở chung này cô thực sự không thích chính mình, thì chuyện không cần phải nói; Nếu may mắn cô thích hắn, hắn sẽ nói cho cô biết mọi chuyện 6 năm về trước... Nhưng Giang Tấn vẫn chưa tìm được cơ hội đó.

Càng quan tâm cẩn thận, hắn càng trở nên thận trọng, cũng ngày càng không giống bản thân mình trước đây, hắn do dự...

Nghe vậy hai tay Hứa Tiếu Vi ngừng lại, chân không vững ngã ngửa ra phía sau, Giang Tấn nhanh tay kéo cô vào lồng ngực. Cô ghé vào ngực hắn, nước mắt từ hai khoé mi chảy xuống thấm ướt áo Giang Tấn, thanh âm cô khàn khàn: "Anh thích em không?"

Giang Tấn không chút nghĩ ngợi: "Ừm."

 "Anh thích em sao?"

"Ừm."

"Anh......"

"Tôi yêu em."

Cảm giác được bờ vai của người trong lòng ngực khẽ run lên, Giang Tấn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về: "Tôi không biết tôi thích em từ bao giờ, nhưng đúng là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nhớ mãi không quên. Vì em, tôi đã thay đổi rất nhiều thói quen, cũng vì em mà đến những bữa tiệc tôi vốn không thích, vì em mà lần đầu tiên công khai chống lại một ai đó. Vì em, tôi đã bắt đầu không giống chính mình. Khi còn học đại học, tôi không biết cách biểu đạt cảm xúc, nên không dám nói với em về cảm xúc của mình. Đến lúc tôi lấy hết can đảm để nói cho em biết, thì em lại gặp tai nạn ngoài ý muốn."

"6 năm qua, ngày nào tôi cũng tìm kiếm em, cuối cùng chúng ta cũng đã gặp lại, và cũng đã ở cạnh nhau lâu như vậy. Nhưng tôi lại bắt đầu sợ hãi, sợ em đồng ý lời tỏ tình của tôi chỉ vì muốn cảm ơn, vì vậy tôi không dám nói cho em biết."

[EDIT] Bên ngoài gió lớn, theo em về nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ