Chương 73 Chuyện xưa

9 0 0
                                    

Thành thật mà nói, mối quan hệ này là điều mà Sở Tư chưa từng nghĩ đến.

Cơ thể anh lúc đầu bị tổn thương như vậy, hy vọng cứu sống thật sự rất nhỏ, đã vậy thì không ai nỡ lòng ném cho anh củ khoai phỏng tay này, quả nhiên thân phận của anh có chút đặc biệt, chuyện liên quan cũng có phần đặc biệt, chết trong tay ai đều phải kiểm tra tình tự một lần, rất rắc rối.

Cho nên sau khi tỉnh lại, anh đã rất ngạc nhiên khi biết rằng lão Thiệu là người phụ trách cuối cùng cho mình. Sau 140 tuổi lão Thiệu không còn tiếp nhận bệnh nhân mới mà chỉ làm một số công việc chỉ đạo, ngày thường ở trung tâm nghiên cứu tầng cao nhất, hầu hết công việc đều do đệ tử thân sinh kiêm trợ lý Mễ Lặc của ông đảm trách, chữ ký cũng là tên của Mễ Lặc.

Anh luôn nghĩ rằng lý do khiến lão Thiệu tự mình đảm nhận là do Huấn Luyện Doanh bên kia ra mặt tạo áp lực. Lúc đó anh vẫn còn hơi khó hiểu, cảm thấy với gia cảnh và địa vị của lão Thiệu, cho dù Huấn Luyện Doanh bên kia ra mặt, chỉ sợ là không có tác dụng gây áp lực gì.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì quan hệ với Tưởng Kỳ.

Nhưng......

Đối với hai chữ "Bạn học" thật sự rất khó liên tưởng đến lão Thiệu và Khương Kỳ, dù sao diện mạo của Tưởng Kỳ trong lòng anh vẫn luôn ở mấy chục năm trước, ông vốn trông còn trẻ, nhìn tuổi trung niên chênh lệch cũng không lớn, dấu vết năm tháng để lại trên người ông đều được bao bọc bởi khí chất toàn thân...

Còn lão Thiệu... Có lẽ vì tính khí xấu cùng thêm phần nghiêm nghị, nếp gấp trên lông mày của ông rất rõ ràng, đường chỉ tay cũng cực kỳ sâu, quan trọng nhất chính là, tóc ông có màu xám trắng, so với tóc đen càng dễ hiện rõ vẻ già nua.

Hai người như vậy... thật sự là bạn học?

Sở Tư lúc mới đầu không khống chế được vẻ kinh ngạc, sửng sốt một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi nhớ... Nếu tôi nhớ không lầm, lão Thiệu ngài ——"

Lão Thiệu sắc mặt nghiêm nghị: "Ta cái gì? Ta so với hắn già hơn sao?"

Sở Tư: "..."

"Được rồi, đừng tưởng tượng nữa, ta quả thực lớn tuổi hơn hắn. Bằng không, các người mở miệng gọi lão già ngậm miệng gọi lão bác sĩ, ta có thể chịu được sao?" Lão Thiệu hất cằm về phía bức ảnh động đang bắt đầu phát lại, "Hầu hết người trong bức ảnh này đều lớn hơn hắn, có khi còn lớn hơn rất nhiều, chẳng qua nhìn tuổi cũng không quá chênh lệch, vóc dáng hắn lại cao, càng nhìn không ra được".

Sở Tư sửng sốt: "Tại sao? Không phải đây là ảnh chụp tốt nghiệp sao?"

"Thằng nhóc đó nhảy lớp, từ lớp nhỏ nhảy đến lớp lớn, không có giai đoạn nào là chân chính trên dưới, ba năm liền có thể nhảy hai lần." Lão Thiệu tức giận chỉ vào Tưởng Kỳ, lại chỉ vào người bị ông kéo ghế dựa, "Cả hai người này đều nhảy lớp, khi đó ai cũng coi họ như em trai, để bọn họ làm phiền".

Trong mắt Sở Tư, Tưởng Kỳ luôn giống như một vị trưởng bối, tuy rằng đôi khi không nói thẳng, nhưng tính tình tổng thể lại rất trầm tĩnh, dù có đùa giỡn bao nhiêu đi nữa thì tính khí đã trải qua mài giũa sẽ không thay đổi thành nóng nảy.

BTĐNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ