Thời trung học, JungKook đã bắt đầu học đàn piano. Vào thời điểm đó, trong lớp cậu có một người con lai rất giỏi giang về mảng nghệ thuật. Cậu ta đánh lên từng nốt đàn như dáy lên từng cảm xúc trong mỗi người, bàn tay điêu luyện lướt qua mỗi phím đàn để lại những âm thanh hoàn mỹ, tính cách ôn hoà, con ngươi nhã nhặn, phong thái nhịp nhàng, trang trọng. JungKook cũng rất thân với cậu bạn này trong lớp học đàn, có thể nói hai người như một cặp anh em mang đậm chất nghệ sĩ trong mình mặc dù cả hai chỉ mới quen biết nhau qua lớp học...
... Cậu bạn này, tên là Fom.
Một lần JungKook có rủ Fom qua trường mình xem sân khấu biểu diễn cho dịp lễ tới của cậu. Fom cũng đồng ý.
Nhưng ngày hôm đó JungKook đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy Fom đâu. Cậu đứng trước cổng trường mình tới tận gần 7 giờ tối. Gọi điện cũng không được, cậu cũng đã nhắn vô vàng tin. Vì nghĩ là chắc Fom bận đột xuất cũng không kịp nhắn cho cậu một tin nên cậu cũng vì thế mà về nhà. Nằm trên giường mình mà chờ đợi phản hồi từ Fom.
Nào ngờ, kể từ hôm đó Fom đã biến mất.
Không một lời từ biệt, không một tin nhắn. Đến cả lớp học đàn, Fom cũng không tới học. Giáo viên dạy đàn gọi đến mẹ Fom thì bà lại xin rút khoá học của Fom. Đến cả việc tới nhà Fom, JungKook cũng đã tới, chỉ không hiểu nổi mẹ Fom lại thẳng thừng đóng sập cửa đuổi cậu về. Dần ngày qua ngày, cậu cũng đã quên đi người bạn này.
________
" Fom nói gì vậy ? Bọn nó là ai ? Hôm đó cậu có đến trường mình, nhưng sao mình đợi cậu mãi lại không thấy ?" - JungKook hỏi tới tấp, chân ngày một nhích lại gần hơn phía hai người.
" Cấm mày bước thêm một bước, xem ra tao khổ như vậy mà mày đâu hay biết. " - Fom trợn cả đôi ngươi lên.
" Không hiểu, Fom nói rõ đi, đừng doạ người như thế nữa "
" Được, được. Tao nói rõ, cái hôm đấy là tao có tới trường mày. Tao tới rất sớm, tao trừ hao rất nhiều thời gian. Tao đứng đó cũng không than phiền gì, nhưng bọn khốn kia, bọn khốn cùng lớp mày. Tụi nó cứ mặc mà đi ngang qua tao lúc đó thì đã không có gì, nhưng chính là tụi nó biết tao cùng lớp học đàn với mày. Tụi nó cư nhiên cưỡng ép mà bắt tao đi vô hẻm nhỏ. Tao..., tao không chống cự được. Cũng không ai quan tâm đến mà giúp tao một tay..."- dường như càng nói, khoé mắt Fom càng đỏ lên. Fom nghẹn ngào mà lặng người một chút.
" Là bọn Ha Choen sao ? Tụi nó làm gì Fom" - JungKook có hơi không ngờ đến. Bọn này khét tiếng lúc đó ở trường cậu là bọn không nên đụng tới. Chúng nó toàn chơi đồ cấm.
" Mày là đang giả vờ không biết ? Tương lai tao chỉ trong một nốt nhạc mà tiêu tan. Tụi nó cho tao dùng thuốc cấm. Đầu tao lúc đó như vừa lân lân vừa muốn nổ tung. Tụi nó cởi đồ tao ra, quay clip tao vừa khoả thân vừa phê thuốc như một thằng trai bao. Tụi bây cũng đâu phải là không biết, chơi một lần, tao không bỏ được. Tao về nhà mà ngứa ngáy cả mình. Tới đường cùng chính là tìm tụi nó mà cầu xin. Tao trộm hết cả tiền của mẹ tao. Mẹ tao bây giờ cũng tuyệt giao với thằng máu mủ ruột thịt này. Ngày nào tao cũng phải nặn nụ cười của một con chó hầu tụi nó, tụi nó bảo gì tao cũng làm, làm xong thì được cho thuốc. Tao đâu thể làm gì, tao làm trái ý thì tụi nó đăng cái clip lúc đó lên mạng. Mày xem... không phải bắt nguồn từ lúc mày rủ tao qua trường mày sao ? HẢ ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook | Text | kthxjjk |『 I love kth hyung 』
Fanfiction/ Vkook \ | Text | kthxjjk | 『 I love kth hyung 』 Author :@RYNNiemQin ( Ryn ) Tình Trạng : Chưa hoàn - đang tiến hành kthvuuy đã đăng một bài viết mới kthvuuy đã thích bài viết của bạn kthvuuy đã theo dõi bạn Bạn có tin nhắn mới từ kthvuuy * Ting T...