Thời tiết cuối thu có chút se lạnh nhưng cơ hồ mang lại cảm giác dễ chịu nhất trong bốn mùa và cả tiết trời giao thoa. Ami ậm ừ trong cổ họng còn tay quờ quạng tìm chăn, em không thuộc loại đi ngủ sẽ đạp tung mọi thứ, một khi đã chìm vào giấc mộng sẽ tuyệt đối yên tĩnh, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào hất chăn dù có nóng đến đâu. Cũng vì thói quen này mà em đã từng lên cơn sốt và nổi phát ban vô số lần.
Mò mẫn với đôi mắt nhắm nghiền, bỗng em cảm nhận được thứ gì đó ấm ấm liền chủ động nhích người tới ôm, nghĩ bụng có gối ôm cũng tiện. Nhưng khoan đã...hình như em đâu có cái nào...
Ý nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu, lập tức mọi cơ quan như bị dọa một vố, giật nảy mình mà bật dậy hoạt động hết công suất. Ami mở trừng mắt, đập vào con ngươi nâu sáng là gương mặt đang say ngủ của một chàng trai, biểu cảm quá đỗi yên bình khiến tim em bất giác hẫng vài nhịp. Giây tiếp theo em vội vàng rụt tay lại như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Tại sao...tại sao em lại ngủ cùng hắn...?
Ami hoảng hốt ngồi dậy khiến não bộ còn chuếnh choáng đêm qua như bị đinh vài cái, nhất thời không tự chủ được ngả người lên thành giường chờ ổn định thần kinh. Cái bệnh thiếu máu lên não chết tiệt! Ami thầm mắng một câu trước khi đoạn kí ức tối hôm qua nối đuôi nhau chạy qua đầu như đang chơi rồng rắn lên mây.
Trí nhớ chỉ tua đến đoạn em buồn nôn gục đầu xuống bàn, sự việc sau đó là gì, em hoàn toàn không nhớ nổi. Nhưng trước hết, Ami cần phải ra khỏi căn nhà này đã. Việc em cùng hắn tại sao lại ngủ chung một giường tại nơi của hắn và tại sao lại là hắn, tạm thời ném sau đầu. Dù sao hai người cũng chẳng còn liên quan...
"Chưa gì đã chạy?"
Ami giật thót đóng băng tại chỗ, ngưng hoàn toàn động tác rón rén ra khỏi phòng. Jeon Jungkook còn ngái ngủ, ngồi dựa vào thành giường, tay còn đang xoa xoa mái tóc rối bù, đôi mắt hơi híp lại liếc nhìn em. Giọng hắn khàn khàn như thể đã nốc một đống rượu vào đêm qua, biểu tình vẫn như cũ, chỉ có lạnh nhạt.
"Chuyện-chuyện này để sau rồi nói. Tôi đi trước"
Nói đoạn, Ami vội vàng mở cửa chạy xuống lầu, cấu trúc căn nhà này vốn em chẳng hề xa lạ. Dẫu sao suốt mười năm quen biết, em cũng đến đây nấu cơm dọn dẹp cho hắn ngót ba phần tư quãng thời gian đó.
Cố gắng chạy thật nhanh, mong sao không đụng phải bất cứ ai ghé qua đây vì khi em liếc mắt qua điện thoại trong túi xách, hiện tại đã hơn 9 giờ. Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc chuẩn bị vặn tay vịn cửa thì tiếng chuông vang lên khắp phòng, không khỏi khiến người như đang vụng trộm là em đây dựng hết tóc gáy. Em không có lỗi, thực chất em còn chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng tận mắt người ta thấy, em lấy gì để minh oan chứ?
"Jeon Jungkook! Anh mau-mau lên, có người đến!"
Ami vội vã chạy trở vào phòng ngủ, trực tiếp bỏ qua bức tường ngăn cách bấy lâu nay, lỗ mãng nhào lên giường lay mạnh tên đàn ông còn đang ngồi bấm bấm điện thoại.
"Sao phải hoảng hốt?"- hắn ngược lại với em, bình tĩnh đến khó chịu.
"Không biết, anh mau làm gì đó đi. Tôi sẽ ngồi trong này chờ."- lòng em nóng như lửa đốt, bởi dự cảm chẳng lành của em rất ít khi chệch hướng. Người đứng ngoài cửa là bạn gái hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Jungkook| Em biết rồi
FanfictionJungkook x Ami | Longfic Summary: "Tôi sẽ nói chuyện với cô sau" .... "Em biết rồi" ⚠ Cảnh báo: Có ship couples