15.

5.5K 431 19
                                    

Tiếng nước lõm bõm rò từ chiếc vòi bồn rửa bát khiến không gian tăm tối càng trở nên u uất. Trời sao mãi chưa chịu sáng, Jeon Jungkook ngồi thu mình trong góc phòng lẩm bẩm, cứ bật rồi lại tắt màn hình điện thoại, thứ chỉ chứa duy nhất một tấm ảnh có mặt của em mà hắn vô tình bấm nhầm hồi trước. Con người hắn tệ thật đấy, đôi môi lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Ấy vậy mà em đã luôn bên cạnh kẻ tồi tệ như hắn suốt mười năm qua...

RẦM RẦM

"Jeon Jungkook!! Mau mở cửa!!!"

Tiếng đập cửa inh ỏi cùng giọng điệu gấp gáp của người nào đó hắn cũng không nhớ ra nổi liên hồi truyền đến. Cuối cùng Jeon Jungkook cũng chịu đứng dậy, lê lết thân xác tiều tuỵ với đôi chân mất cảm giác ra mở cửa.

"Trời ơi rốt cuộc chú mày bị làm sao?! Mặt mũi sao lại hốc hác thế này hả?!"

Jung Hoseok chính xác giật nảy mình khi thấy gương mặt cậu em kết nghĩa xuất hiện sau cánh cửa, y thật không ngờ mới có mấy tuần mà Jeon Jungkook đã người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm thế này.

"Đêm hôm anh gào gì vậy?"- hắn chỉ đơn giản quay lưng, mệt mỏi thả mình xuống sopha.

"Đêm? Chú nằm mơ à? Trời vẫn còn chưa tối hẳn mà?"

Nhìn cậu em trai mình yêu quý nhíu mày khó hiểu, thân hình lụi xơ dưới lớp quần áo thùng thình khiến Jung Hoseok có dự cảm không lành. Lập tức y hốt hắn phi thẳng đến bệnh viện kiểm tra tổng thể.

*

Cũng tại bệnh viện đó, tiểu thư Jung gia vẫn nằm giường bệnh lặng lẽ ngắm bầu trời qua khung cửa sổ. Không phải cô chưa khỏi hẳn mà vì muốn trốn tránh, muốn tự dối bản thân rằng cô bị bệnh, chắc chắn là vì mấy mảnh thuỷ tinh kia nên đến bây giờ cô vẫn thấy đau. Có điều, nó đau nơi ngực trái...

"Em dậy rồi à? Còn đau chỗ nào không? Anh mua cháo này, ăn luôn cho nóng"

Nghe chất giọng đã quen thuộc cả tuần nay, Jung Minju khẽ thở dài. Đúng người cô mong muốn rồi, được chăm sóc, được cưng chiều như ước nguyện nhưng sao cô vẫn cảm thấy gai lòng.

"Anh về đi. Từ giờ không cần đến nữa"

...vốn anh chỉ đến vì hai chữ trách nhiệm.

"Anh lại làm gì sai à? Em nói đi, anh sẽ sửa mà"

Vị một thân tổng tài mặc vest đen, trên trán còn lấm tấm mồ hôi bởi đến giờ nghỉ liền phóng vội đến đây, gương mặt phiếm hồng cố bình ổn nhịp thở bày ra vẻ mặt cười khổ.

"Cảm ơn anh, tôi khoẻ rồi. Không cần chăm nữa"- Jung Minju vẫn giữ ánh nhìn ngoài khung cửa sổ, ngay cả cái liếc mắt cũng không có, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

"Thôi, ăn đã"

Kim Taehyung chưa quen lắm nhưng cũng đã dần thích nghi với thái độ hời hợt của cô. Không bận tâm mà trực tiếp đến cuối giường chuẩn bị bàn.

"Anh không yêu tôi"

Câu nói khiến căn phòng ngập tràn ánh sáng bỗng trở nên ngưng trọng ngột ngạt. Cả hai người họ đều biết, đều hiểu rất rõ. Mối quan hệ gượng gạo này nên chấm dứt thôi.

|Jungkook| Em biết rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ