Chương 21

191 12 0
                                    

Cơm tối hôm nay là bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ Kỷ Thanh Thiền từng ăn, bà nội Cố nhìn thân thể gầy gò của Kỷ Thanh Thiền, không ngừng gắp đồ ăn xới cơm cho cậu, tất cả đều là món dinh dưỡng và nhiều đạm.

May có Lục Thâm đúng lúc ngăn cản, bà nội mới không bưng điểm tâm ngọt cho Kỷ Thanh Thiền.

Kỷ Thanh Thiền ăn cơm xong định đi tắm, Lục Thâm tìm bọc nilông bao lại chân của câu, rồi đứng lì trong phòng Kỷ Thanh Thiền không chịu đi.

Kỷ Thanh Thiền ngồi ở đó:

"Tôi muốn tắm."

Lục Thâm gật gật đầu, ánh mắt muốn nói lại thôi, Kỷ Thanh Thiền bĩu môi:

"Anh đi ra được rồi đó."

Tràn đầy ý tứ muốn đuổi Lục Thâm đi, Lục Thâm không cam lòng cắn răng:

"Không cần tôi giúp cậu hả? Một mình cậu làm được không?"

Kỷ Thanh Thiền gật đầu:

"Được chứ."

"Gạch trong buồng tắm nhà tôi rất trơn, cậu mang dép lê cũng sẽ trơn."

Kỷ Thanh Thiền cúi đầu nhìn dép lê dưới chân:

"Vậy khỏi mang."

"Để chân trần tiếp xúc với xà phòng càng trơn hơn."

Kỷ Thanh Thiền nhíu mày:

"Vậy sao giờ?"

"Tôi giúp cậu tắm nhé?"

Lục Thâm hình như nghẹn câu này hơi lâu, nói ra xong cả người đều thoải mái, Kỷ Thanh Thiền nhăn mày:

"Vậy anh ở ngoài chờ tôi đi, tôi không làm được sẽ gọi anh."

Lục Thâm gật đầu liền, so với trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa đã tốt hơn rất nhiều.

Lục Thâm ngồi trên ghế salông phòng Kỷ Thanh Thiền. Động tác Kỷ Thanh Thiền chậm chạp, trong mắt cậu là xoắn xuýt và gian nan, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Thâm:

"Lần trước... Có phải anh thấy được vết sẹo trên người tôi?"

Lục Thâm ngẩn cả người, anh không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc gật đầu, gật xong anh lập tức ý thức được Kỷ Thanh Thiền đang rối rắm điều gì, tức giận mình không suy xét chu toàn, anh nhanh chóng đứng dậy:

"Tôi... Tôi ra ngoài, cậu có việc thì rung chuông, trong phòng tắm có chuông đấy."

Chắc chắn là cậu ấy không muốn cởi quần áo trước mặt mình, nếu cậu không muốn kể với mình, Lục Thâm sẽ không vạch trần vết sẹo làm cậu thống khổ, cho dù Lục Thâm cực kỳ cực kỳ muốn biết.

"Không cần."

Kỷ Thanh Thiền đột nhiên nhẹ giọng nói, Lục Thâm đi tới cửa ngừng bước chân, thần sắc bất tri bất giác khẩn trương lên. Anh thấy Kỷ Thanh Thiền duỗi tay nắm chặt hai bên góc áo T shirt rồi cởi ra.

Vết sẹo kia hiện rõ hơn so với trong trí nhớ càng làm Lục Thâm thấy giật mình, từ xương quai xanh xuống ngực phải rồi kéo dài tới dưới bụng Kỷ Thanh Thiền, như một con rắn quấn lấy bám vào trên người Kỷ Thanh Thiền. Chiều rộng chừng hai ngón tay thô to, ở giữa là một đường khâu đã lành, các mũi khâu sắp xếp chỉnh tề cách đều sát hai bên mép vết thương, như một hàng lính canh.

Kháng Thể Mất Hiệu LựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ