Chương 14

179 14 1
                                    

Ở vòng đua cuối cùng, Kỷ Thanh Thiền đã đi bộ về đến đích, nơi này đang đứng rất nhiều người, phất cờ hò reo, cầm khăn mặt và nước đưa cho vận động viên, bấm đồng hồ...

Kỷ Thanh Thiền quay đầu nhìn nhóm người đang bứt tốc về đích, chỉ thấy Lục Thâm đột nhiên tăng sức, 100m cuối anh cạnh tranh sít sao với thí sinh hạng đầu, cuối cùng vượt qua người đó.

Lục Thâm ngẩng đầu há miệng, rướn người băng qua dây đích, Kỷ Thanh Thiền nghe giáo viên gào to:

"054, quán quân!"

Kỷ Thanh Thiền giương mắt nhìn anh, Lục Thâm rũ mắt, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt đều là mồ hôi, anh tùy tiệm cầm chai nước từ bốn phương tám hướng đưa tới, vặn nắp ra, ực ực uống nửa chai, nửa chai còn lại ngẩng đầu đổ lên mặt mình.

Nước làm ẩm ướt quần áo trên ngực Lục Thâm, chiếc áo ngắn tay màu trắng như vải xuyên thấu có thể nhìn thấy màu da nhàn nhạt của anh, bao lấy đường nét bắp thịt phát triển gần hoàn thiện của thiếu niên.

Mắt Kỷ Thanh Thiền dời đi chỗ khác, Lục Thâm chuyển tầm mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng cậu, Lục Thâm cất bước, đầu óc không thừa bao nhiêu tinh lực suy nghĩ gì.

Kỷ Thanh Thiền cau mày nhìn Lục Thâm cả mặt đầy nước đi qua mình, Lục Thâm như vừa từ hồ bơi bò lên, ánh mắt Kỷ Thanh Thiền mang theo phiền muộn và chán ghét, không hề phòng bị mà bị Lục Thâm ôm vào trong ngực.

Kỷ Thanh Thiền muốn tránh thoát nhưng không được, hai người dán vào nhau chặt chẽ, anh đặt đầu lên vai cậu, đôi môi và lồng ngực một trên một dưới hô hấp chập chùng, tất cả nhiệt khí đều phun lên cổ Kỷ Thanh Thiền.

Lục Thâm coi Kỷ Thanh Thiền như chỗ dựa, trọng lượng cả người đều đặt lên Kỷ Thanh Thiền. Kỷ Thanh Thiền đứng ở đó chống đỡ cân nặng anh đến nỗi muốn nhũn chân.

"Này, cút ra!"

Kỷ Thanh Thiền chán ghét nói, Lục Thâm nhắm hai mắt ôm thật chặt cậu, như không nghe được mà thở hồng hộc. Những thí sinh khác vừa đến đích đã được người khác nửa ôm nửa dìu bước đi, nên Lục Thâm ôm Kỷ Thanh Thiền như vậy cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Kỷ Thanh Thiền đẩy không ra, ở đây nhiều người quá mình cũng không đánh anh được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, bị anh ôm 5 phút đồng hồ.

Chờ Lục Thâm khôi phục nhịp thở, nhiệt khí toàn thân hơn một nửa truyền qua Kỷ Thanh Thiền, mới khẽ nâng đầu, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

"Giúp cậu giành quán quân, ôm một cái thì sao nào, tiền thưởng cho cậu hết."

Tiếng nói ong ong vọng tới làm đau lỗ tai Kỷ Thanh Thiền, hô hấp yếu ớt nhuộm đỏ vành tai cậu. Kỷ Thanh Thiền nhíu chặt mày, giơ chân lên, dùng sức đá vào đũng quần Lục Thâm.

Lục Thâm rên lên một tiếng, cắn răng, nhìn Kỷ Thanh Thiền từ trong lồng ngực mình lui ra, nét mặt hung ác trước sau như một. Lục Thâm bụm đũng quần của mình đối diện với Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền lườm anh một cái, quay người rời đi.

Lúc Lục Thâm cầm cúp giấy chứng nhận và phần thưởng về ký túc xá, Kỷ Thanh Thiền không ở phòng, ngược lại hôm nay là ngày nghỉ của Đông Đông nên cậu nhóc đã tắm xong nằm trên giường Kỷ Thanh Thiền chơi điện thoại.

Kháng Thể Mất Hiệu LựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ