7. lifetime

288 35 25
                                    

Zero dưới sự hướng dẫn và hỗ trợ của Tiến sĩ từng bước tiếp cận những kẻ gây ra cái chết của con gái ông ta. Đồng thời, Zero cũng tìm được thông tin nhóm đã bạo hành mình. Như một con thú say máu, sau lần đầu liền dễ dàng có lần hai, lần ba, Zero xuống tay với kẻ địch của Tiến sĩ không chút e ngại. Mà Tiến sĩ cũng không phải chỉ đơn giản để chúng chết nhanh. Ông ta cho đám người đó nếm trải cảm giác đau nghẹn, sợ hãi tột cùng mà cả đời chúng cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ phải chịu. Sau đó, Zero sẽ tiễn chúng về trời bằng một nhát dao, hoặc là một phát đạn. 

Ai thiện ai ác không phải là thứ Sean muốn khai thác hay phân định rạch ròi như trắng và đen. Mà gã lại cũng chẳng phải cố tình đào sâu tâm lý những nhân vật của mình để khiến bộ phim thành một sản phẩm nhiều triết lý. Sean chỉ dùng "Đốm lửa" làm chỗ cho những ý tưởng vụn gãy, thiếu logic và phần nào phản xã hội của mình được thể hiện. Gã không cần những cảnh quay đắt giá hay đẹp đẽ, cũng chẳng chờ đợi vào diễn xuất tinh tế. Nhưng bằng cách nào đó, có thể là vì gã đã quá nổi tiếng, hoặc vì những lần nghiêm khắc không cần có của mình, những diễn viên tham gia bộ phim này lại hết sức chuyên tâm cống hiến năng lực.

Khi Zero kết liễu đối phương, trong đôi mắt là sát ý, giọng nói chất chứa thỏa mãn, động tác càng ngày càng dứt khoát và chính xác.

Cái lúc Zero và Tiến sĩ cùng cười, sự méo mó nơi tâm hồn họ hiện rõ trên khóe môi lẫn ánh nhìn của Leo và Andrei. 

Từ khi làm bộ phim này, không biết bao nhiêu lần Sean đã tự hỏi liệu chăng mình đã sai ở điểm nào, hoặc bỏ lỡ thứ gì đó nên mới dẫn đến "kết cục" này. Một khi phim ra rạp, những lời khen về diễn xuất hiện lên, thì một phần ý đồ của gã xem như bị phá rồi. Gã rõ ràng muốn trêu đùa khán giả cơ mà.

Nhưng chẳng nhớ từ lúc nào, Sean đã để mọi chuyện tự nhiên đi theo hướng đó. 

Có lẽ, gã vĩnh viễn là một đạo diễn đúng nghĩa.

"Thật ra anh vẫn thích nghề này mà, đúng không?"

Sean giật mình. Gã không nhận ra Leo đến ngồi cạnh mình từ lúc nào. Gã đã quá tập trung vào phân đoạn vừa quay và quyển kịch bản trên tay. Và Sean cũng không ngờ là Leo lại tìm tới mình. 

Người nhỏ hơn chìa một ly cà phê lạnh tới trước mặt gã, "Andrei lại vung tiền nữa này". Chờ Sean cầm lấy đồ của mình, em cúi đầu nhấp một ngụm từ phần nước ép bưởi của mình, tỏ ra tự nhiên và bình thản. Chỉ chính Leo mới hiểu, em có chút tự mãn vì là người duy nhất được Sean kể cho biết về hoàn cảnh của mình. Nhìn gã ngẩn người như vậy, em đột nhiên muốn thử đóng vai kẻ có trái tim rộng mở.

Leo thông minh, Sean chắc cú như vậy. Không chỉ bằng việc gã mang chuyện của mình nói cho mỗi em biết, mà còn đến từ cách em quan sát gã và móc nối dữ liệu để đưa ra nghi vấn. Cũng có thể nói, ở mức độ nào đó, em khá hiểu Sean. Nhưng không giống như lúc trên giường em thỏa mãn được tâm tình gã, bây giờ em cũng chỉ hỏi bâng quơ vậy mà thôi.

Có điều Leo nói đúng, Sean thích công việc của một đạo diễn, theo góc độ chuyên môn. 

Giọng Leo lại vang lên đều đều, "Ngay từ thời khắc anh đặt bút viết kịch bản, anh đã luôn muốn mọi thứ phải tốt rồi".

[SHORT FIC] GRINDHOUSENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ