TG4 - Chương 2

2.9K 72 0
                                    

"Nhiệm vụ lần này là công lược nam chủ Lâm Tử Hào, ký chủ cố lên."

Mị Sắc đã quen với giọng nói lạnh như băng này của hệ thống, chỉ nhàn nhạt bĩu môi một cái, liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ biện pháp công lược nam chủ.

Còn có chưa đến một tuần nữa thì La Lệ đã về nước. Bây giờ quan hệ giữa cô và Lâm Tử Hào vẫn giống như mấy tháng trước, không có bất kỳ tiến triển thật sự nào, hắn đối với cô vẫn lạnh băng như cũ, giống như người xa lạ.

Nguyên chủ đối xử với Lâm Tử Hào quả thật là tốt đến không còn lời gì để nói, mỗi ngày đúng giờ chạy đến bên ngoài chỗ huấn huyện của hắn đợi chỉ vì được nhìn thấy hắn một cái. Gió mặc gió, mưa mặc mưa đi đến chỗ thi đấu nhìn hắn, nhắn tin nhắc nhở hắn thời tiết hôm nay như thế nào, bảo hắn mặc thêm quần áo, yên lặng đưa cho hắn điểm tâm mình làm.

Mị Sắc không khỏi phỉ nhổ, nguyên chủ này rốt cuộc là muốn làm bạn gái hay là làm bảo mẫu của hắn vậy a, cô không muốn lấy lòng Lâm Tử Hào như thế, cô càng muốn ngược hắn một chút, để hắn trải nghiệm những ngày không có ai chăm sóc, hừ!

(Những ngày nghiệp quật sắp đến, anh nhớ bảo trọng....)

— — — — — — — —

Lâm Tử Hào đến gần hội quán huấn luyện, nhưng không thấy được thân ảnh xông lên như lúc trước ấy, có chút hơi hơi hoảng hốt, nhưng mà trong chốc lát, cơ bắp phần vai căng chặt liền thả lỏng lại, trong lòng hắn nghi hoặc, bước chân lại không hề dừng lại, thẳng tắp đi vào cửa.

Lúc này cô thường đến sớm canh ở cửa, thẳng nhét vào trong lòng ngực hắn một đống đồ ăn, miệng nhỏ không ngừng nói, sau đó mới lưu luyến mà rời đi.

Cả ngày chưa thấy Mị Sắc, Lâm Tử Hào tự nhiên lại có chút không quen, xem nhẹ cảm giác kỳ quái trong lòng, hắn mang theo một thân mệt mỏi phong trần mà chạy về nhà.

Một tuần, Mị Sắc như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh, không gọi điện, không nhắn tin, giống như người này căn bản chưa từng xuất hiện trong cuộc sống hắn, những ngày bị cô dây dưa giống như chỉ là cảnh trong mơ mờ mịt.

Lúc huấn luyện cho nghỉ ngơi, trên cổ Lâm Tử Hào đắp một cái khăn lông mướt mồ hôi, tìm chỗ không có người ngồi xuống, trong tay nắm chặt di động, do dự muốn gọi điện cho cô hỏi thăm cô có an toàn hay không, chẳng lẽ là bị bọn buôn người bắt cóc? Hay có chuyện gì ngoài ý muốn? Tính tình sống chết vẫn ngoan cố kia của cô không giống như là người dễ dàng từ bỏ...

Đang rối rắm, thì một gương mặt cợt nhả thò lại đây, "Anh, đại mỹ nữ theo đuổi anh đâu rồi, tại sao đã lâu thế không gặp?", lại lấm la lấm lét đẩy cánh tay hắn vài cái.

Lâm Tử Hào đầu cũng chưa nâng, nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìn hắn ta, "Không biết."

Hách Minh xấu hổ chà xát tay, "Không ép anh nữa, cái kia.... Anh, anh có thể cho em số điện thoại của cô ấy được không, em... Em còn chưa yêu đương lần nào đâu..." Ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Em đoán cô ấy hẳn là thích người đánh bóng rổ đi, anh... Dù sao anh cũng không thích cô ấy... Hắc hắc hắc, em có thể theo đuổi cô ấy hay không a?"

Khoái Xuyên Chi Mị Sắc - Hoa Hảo Nguyệt ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ