TG3 - Phiên ngoại 1

3K 70 0
                                    

Thứ sáu, bạn cùng phòng của Mị Sắc tổ chức sinh nhật, bốn người hẹn trước buổi tối sẽ đi hát karaoke cùng nhau, còn ba người một hai phải ồn ào đòi uống rượu, Mị Sắc biết tửu lượng bản thân không tốt, lại cũng ngượng ngùng không muốn phá hư không khí, đành phải chờ mong đừng thua quá hai lần.

Bất đắc dĩ vận may không tốt, thua vài lần, Mị Sắc uống đến hồng cả khuôn mặt nhỏ, mắt đẹp ngập nước, mặt đầy đào hoa làm mấy cô gái đều muốn ấn cô dưới thân yêu thương một chút.

Mấy cô gái nhỏ chơi đến điên rồi, ngày thường mấy vấn đề đó chỉ dám nghẹn lại trong lòng bây giờ lại toàn bộ nói ra, mồm năm miệng mười vứt cho Mị Sắc:

"Này, tiểu tứ nhi, tớ nói, bạn trai cậu cả ngày mặt như đóng băng, hắn có phải đặc biệt hung hay không, dù sao trước nay hắn chưa bao giờ cười với tớ..."

"Nhị tỷ cậu đừng nói bậy, người ta gọi là lạnh lùng, tớ cảm thấy khá tốt, chính là quá bá đạo, cậu xem tứ nhi kiều kiều nộn nộn như vậy, vạn nhất hắn ở trên giường cũng như thế, còn không phải sẽ giết chết tứ nhi sao! Các cậu nói có phải không?"

"Phải phải, tam nhi nói rất đúng, tứ nhi cậu nói một chút đi, hắn mạnh hay không, một đêm bao nhiêu lần hả, chỗ ấy của hắn lớn bao nhiêu..."

Mị Sắc lẳng lặng ngồi trên sô pha, một câu cũng không muốn nói, ngô, uống nhiều quá thật sự là khó chịu, trong đầu hôn hôn trầm trầm, cái gì cũng không nhớ nổi, thật mệt a, cô muốn về nhà...

Móc di động trong túi ra, lung tung ấn vài cái, điện thoại rất nhanh đã chuyển được, bên kia thật im lặng, nhưng Mị Sắc lại cảm thấy quen thuộc lại an tâm, bẹp cái miệng nhỏ, uỷ khuất ưm ra tiếng, "Dật Dương, ô ô, em thật khó chịu... Đón em về nhà..."

Còn chưa nói hết, tay nhỏ đã không còn sức lực cầm di động, tuỳ ý để nó rơi xuống sô pha bên người.

Chu Dật Dương mang theo hơi thở lạnh lẽo khắp người phá cửa vào, liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ nhà mình ngu si mà ngồi một mình, buông đầu nhỏ, đôi mắt thẳng băng nhìn sàn nhà, bộ dáng nhỏ đáng thương vô cùng.

Mấy cô gái hoảng sợ, tức khắc tỉnh rượu hơn phân nửa, ấp úng đang muốn giải thích, lại bị ánh mắt sắc bén Chu Dật Dương đảo qua, ai cũng không lên tiếng, tất cả đều buồn đầu rúc ở trong góc giảm bớt cảm giác tồn tại, đến thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Chu Dật Dương bế lên thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng chả Mị Sắc, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh rời đi.

Mị Sắc cảm giác được hương vị cùng ôm ấp quen thuộc, mắt to ngập nước tràn ngập vui vẻ, nghiêng đầu chuyên chú mà nhìn về khuôn mặt tuấn tú như thần của nam nhân phía trước, vươn cánh tay ngó sen gắt gao ôm sát cổ hắn, mềm mại cười duyên nói:

"Dật Dương ~ Dật Dương ~ Dật Dương ca ca ~~ người ta khó chịu quá ~~ người ta rất nhớ anh ~ em muốn về nhà có được không ~~"

Chu Dật Dương ôn nhu mà đặt cô vào trong xe, nhưng Mị Sắc gắt gao túm tay áo hắn không rời đi, Chu Dật Dương liền dỗ đến mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng trấn an tiểu nhân nhi, nhanh chóng vòng qua ghế lái, chui vào ghế điều khiển.

Khoái Xuyên Chi Mị Sắc - Hoa Hảo Nguyệt ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ