Chương 9: Nói lắp, cậu đây là ghen tị sao?

3.6K 141 1
                                    

Edit: Hủ Tiếu

Diệp Tiêu đỏ mặt trở lại phòng học, đúng lúc vừa vào tiết, Viên Phỉ Phỉ xoay người quan tâm hỏi, “Tốt hơn chút nào chưa?”

“Ân, khá hơn nhiều.” Làm chuyện trái với lương tâm khó tránh không khỏi chột dạ, Diệp Tiêu nở một nụ cười không được tự nhiên.

Viên Phỉ Phỉ thấy sắc mặt cô quả thực hồng nhuận, thoáng chốc buông tâm xuống, vẻ mặt bát quái tiến đến bên tai cô, “Tớ vừa mới nghe được một tin tức độc nhất vô nhị vì sao Hoắc Tuyên đánh nhau.”

“Cái gì a?”

“Hoắc Tuyên lần này đánh nhau nghe nói là vì bạn gái cũ của cậu ta Đàm Lâm Lâm.” Viên Phỉ Phỉ nhìn về phía chỗ ngồi Hoắc Tuyên chu chu môi, tiếp tục nói, “Nghe nói Đàm Lâm Lâm sau khi cùng Hoắc Tuyên chia tay liền cùng Hoàng Nguyên ở bên nhau, nhưng Hoàng Nguyên người kia đặc biệt lăng nhăng, cùng mấy nữ sinh ngoại giáo kia không rõ ràng. Cho nên Đàm Lâm Lâm tìm Hoắc Huyên nhờ hắn giúp đỡ.”

Diệp Tiêu ngón tay đột nhiên nắm chặt, trong mắt lại mang theo ngứa nghi hoặc cùng khó hiểu, “Nếu là bạn gái cũ, vậy vì sao Hoắc Tuyên lại muốn giúp cô ấy?”

“Còn có thể vì cái gì, khẳng định là Hoắc Tuyên còn thích cô ta, bằng không cũng không thể vì cô ta mà đánh nhau cùng Hoàng Nguyên a.” Tiếng chuông học vang vang, Viên Phỉ Phỉ trở về chỗ ngồi.

Diệp Tiêu nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, ấn đường hơi nhăn lại, như đang suy tư.

*

Sau khi tan học, Diệp Tiêu vẫn cứ đi đến phòng y tế.

Hoắc Tuyêg nghiêng người dựa vào trên tường, mặt hướng đến cửa sổ hút thuốc, nghe được âm thanh mở cửa, quay đầu, thấy là Diệp Tiêu, khóe môi hơi hơi gợi lên.

Ánh nắng hoàng hôn dọc theo khung cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trêи ngọn tóc màu đen của Hoắc Tuyên, lại dừng ở trêи khuôn mặt tinh xảo của hắn, như nhiễm một tầng ánh sáng màu nâu kim, phảng phất như thần thoại Bắc Âu.

Mỹ lệ, thần thánh, quang minh, giống như không thể xâm phạm.

Diệp Tiêu hơi hơi thất thần, ngực rung động mà đánh trống reo hò, giương môi, ấp úng nói không nên lời.

Hoắc Tuyên bóp điếu thuốc, đem tàn thuốc tùy ý ném xuống đất, vươn tay, “Lại đây.”

Đốt ngón tay trắng nõn hơi hơi động, đầu ngón tay bị ánh mặt trời chiếu vào phiếm oánh nhu nhuận, thẳng tắp như chiếu vào đáy lòng.

Diệp Tiêu như bị mê hoặc đi đến trước mặt hắn.

“Cho tôi sờ sờ ngực, muốn cả một buổi trưa.”

Diệp Tiêu thần trí đột nhiên trở nên thanh tỉnh, nắm chặt cổ áo, lắc đầu. “Không không không, không cho sờ…..”

Cô không phải loại người ngang ngược vô lý, nhưng cô không cao hứng, cho nên cũng không ngại làm một ít hành động ấu trĩ, tỷ như nói —— không cho hắn sờ.

Hoắc Tuyên cười khẽ một tiếng, duỗi tay túm quần áo cô.

“Đừng náo loạn, cho tôi sờ sờ.”

“Không!”

“Nghe lời.” Hoắc Tuyên có chút không kiên nhẫn.

“Tớ không!”

Hoắc Tuyên chậm rãi nheo hai tròng mắt lại, thần sắc để lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm.

“Nói lắp?”

“Không cho!” Diệp Tiêu phồng miệng lên, dùng đôi mắt trừng hắn, chết sống không buông tay.

Hoắc Tuyên mặt trầm xuống, “Cậu có phải thiếu đánh rồi hay không.”

Diệp Tiêu dời tầm mắt từ trêи mặt Hoắc Tuyên đi, một khuôn mặt lạnh, làm ra bộ dáng thực hờ hững, “Phải, dù sao, không không không không có tớ, cậu cũng có người khác, nhưng, có thể sờ….”

Hoắc Tuyên ngẩn ra, ngay sau đó ấn đường nhăn lại, ngữ khí nghiêm túc, “Người khác?”

“Ân, Đàm, Đàm Lâm lâm.” Diệp Tiêu vẻ mặt “Tôi cái gì cũng đều biết, đừng mơ tưởng gạt tôi.”

“Đàm Lâm Lâm?!” Hoắc tuyên vẻ mặt kinh ngạc, “Cô ta cùng tôi có gì quan hệ gì?!”

Diệp Tiêu cứng đờ, “Ân? Cậu ấy, cậu ấy không phải bạn gái cũ cậu sao?”

“Cái rắm! Mẹ nó ai là bạn gái cũ của lão tử! Lão tử cùng Đàm Lâm Lâm một chút quan hệ cũng không có!” Như là bị đốt lửa giận, Hoắc Tuyên gầm lên một chút.

“Cậu cậu cậu, cậu đánh nhau không phải vì cô ấy sao?” Diệp Tiêu học lại Hoắc Tuyên, đôi mắt hơi hơi nheo lại, như là phán đoán lời nói hắn có vài phần thật, vài phần giả.

“Thí! Đánh nhau là bởi vì cái tên tôn tử Hoàng Hguyên kia dám nói bạn gái tôi là nói lắp! Thao! Nói lắp là tên để hắn có thể kêu….. Sao?” Hoắc Tuyên phẫn nộ, đột nhiên dừng miệng, nhìn chăm chú cô.

“Nói lắp, cậu đây là ghen tị sao.” Ngữ khí chắc chắn.

******

Không cho thao cũng không cho sờ?

Thật con mẹ nó phản rồi!

–– Hoắc Tuyên.

《H - Hoàn》Cẩm Sắt - Lê TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ