"Bức Tranh"

282 56 2
                                    



  Nó háo hức chờ đến sáng, cảm giác này thật giống với lúc mong muốn được gặp lại Thiên Cẩu, cái ngày mà nó đi ăn cắp đống vải, ngày mà nó quyết định trả lời câu "ngươi sẽ sống được bao lâu", giờ đây nó đã thay đổi, nó quyết tâm tự mình khám phá, tự mình thắc mắc, và tự mình giải quyết những thắc mắc ấy.

  Sự tò mò của nó dù cao ngất ngưởng đến mấy, nhưng đụng đến việc tiếp xúc với con người lại làm nó thấy tụt tinh thần trầm trọng.

  Nó quyết định "phá luật" một chút, thay vì đợi đến khi bình minh, nó đã cao chạy xa bay ngay khi chắc chắn rằng Thiên Cẩu đã ngủ.

  Nhưng màn đêm vẫn còn đấy, nó không thể thấy đường mà đi thẳng đến ngọn đồi kia được, chỉ có thể thấp thỏm đằng xa, chờ đợi một chút ánh sáng dẫn đường từ mặt trời.

—————

  Ngay khi có tín hiệu bình minh lên, nó nhanh chóng trượt xuống sườn đồi, đáp xuống đất một cách điệu nghệ, sau đó chạy thẳng đến ngọn đồi tiếp theo.

Đôi chân nhanh nhạy trời ban cho giúp nó leo lên sườn dốc dễ dàng, nhanh và thoăn thoắt như sóc, nó vừa đến đỉnh đồi, đôi mắt không ngừng đảo liên tục, tìm kiếm công trình và dãy tường đồ sộ kia.

  Bức tường đen quen thuộc xuất hiện ngay trong tầm mắt, nó hứng khởi quan sát cái công trình vĩ đại đó.

  Ngay khi đó, sự tò mò sôi trong người không chưa đủ, có vẻ sự thỏa mãn chưa đủ để nó có thể tìm được câu trả lời hoàn thiện,

  Thoáng thấy đám đông tập trung đông ngay trước cổng nối liền với bức tường, dẫn thẳng vào bên trong thành phố.

  Trong đám đông ấy, khi tấp nập đều là người lớn thì ngay phía sau đám to con ấy lại thấp thỏm hai đứa trẻ bị đẩy ra phía sau.

Biết bao người ăn mặc sặc sỡ và khác biệt hơn so với lũ dân làng kia, đáng để nó quan sát để lấy thêm "kiến thức" về con người, nhưng sự chú ý của nó luôn đổ dồn vào hai đứa trẻ kia, một đứa khá cao, chừng bằng nó, và một đứa thấp hơn một nửa.

  Nó nhìn hai đứa trẻ bị lấn át bởi đám người lớn khiến nó vừa thích thú với biểu cảm bối rối của chúng, vừa cảm thấy thông cảm cho chúng, chẳng là do hai bên đều là những đứa trẻ, và cảm giác như thấy bản thân của mình trong quá khứ, cũng bị đám người lớn xô đẩy như vậy, nhưng đối với nó lại tệ hơn nhiều.

Mãi chú ý đến hai đứa trẻ, nó quên mất bình minh đã lên hơn được một nửa, đến lúc này chắc chắn Thiên Cẩu đã tỉnh dậy, và đang hoang mang tìm kiếm nó.

  Cho đến khi tia nắng chiếu sáng khắp đỉnh đồi, nó mới nhận ra mình đã nán lại đây bao lâu.

  Trong khi đang hoảng loạn ước ao Thiên Cẩu sẽ không dậy sớm một cách đột ngột, nó phóng thẳng qua khu rừng, nhanh chóng leo lên đồi và sượt dài xuống khu trại.

  May mắn là Thiên Cẩu vẫn còn đang cuộn mình, say sưa ngủ trong cái ấm áp từ đôi cánh mang lại, nó thở phào, liền ngồi bệt xuống cạnh Thiên Cẩu, lồng ngực phập phồng lên xuống, miệng không ngừng há to để hớp lấy nhiều không khí nhất có thể.

_Một Gia Đình_[SBI-DreamSMP]-Tạm dropNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ