Lạc Hàn

1.8K 127 6
                                    

Đoàn người của Thiên Bình cuối cùng cũng đến được nơi Lạc Hàn giá lạnh.

Sư Tử lặng lẽ ngước nhìn ngọn núi tuyết trước mặt rồi đi theo đệ tử đến gặp Ảnh Hàn tôn giả, có trời mới biết tim hắn sắp căng thẳng tới ngừng đập luôn rồi.

Hắn sắp gặp lại người nọ rồi.

Người mà hắn nhung nhớ bấy lâu.

Bước vào Hàn Huân điện đồ sộ của Thiên Yết, Sư Tử nâng mắt nhìn vị tôn giả đeo mặt nạ bạc với mái tóc cùng màu đang đứng đối diện mình.

Tôn giả đứng đầu Lạc Hàn cung, quản lí toàn bộ sự vụ trên dưới Lạc Hàn, gần như có quyền hành sánh ngang với vị cung chủ quanh năm ở ẩn kia- Ảnh Hàn tôn giả tiếng tăm lừng lẫy.

Sư Tử mặt vẫn bình tĩnh thong dong, dù hắn biết được, kẻ đang đứng trước mắt có tu vi ít nhất ngang bằng mình.

Thiên Yết cất giọng lạnh lẽo:"Vinh hạnh Thanh Hành tôn giả ghé thăm."

Sư Tử hiếm khi không kiệm lời mà đáp lại:"Vinh hạnh được tôn giả đây tiếp đãi."

Thiên Yết không quanh co mà vào thẳng vấn đề:"Mời tôn giả đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ người ngươi mong nhớ."

Sư Tử lẳng lặng đi theo Thiên Yết mà không hề để tâm đến lời bộc bạch của hắn trước đó, đối với hắn như thế nào cũng được chỉ cần có thể gặp lại người ấy.

Khi đến một gian nhà phủ đầy tuyết nằm ở sườn Đông của dãy Lạc Hàn, Sư Tử nhìn thấy một bóng người đang che dù đứng nhìn hắn.

Thiên Yết lặng lẽ rời đi.

Con đường phủ tuyết trắng xóa làm Sư Tử cứ ngỡ như mình đang mơ.

Đến khi người nọ mỉm cười nhìn hắn, Sư Tử vẫn không tin vào mắt mình.

Người hắn nhung nhớ và tìm kiếm bao lâu nay, cuối cùng cũng đứng trước mắt hắn rồi.

Nụ cười của người nọ vẫn vậy, vẫn rực rỡ xua tan trái tim đã kết băng của hắn.

Nếu đây là mơ, Sư Tử thà không bao giờ tỉnh lại.

Kim Ngưu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Sư Tử, cười nói:"Sư Tử, gặp lại ta huynh không vui sao?"

Giọng nói của y vẫn dịu dàng như thuở họ còn ở Thanh Quan khiến Sư Tử đắm chìm vào đó từ lúc nào chẳng hay, cứ như cái đêm đau đớn ấy chỉ là một cơn ác mộng.

Cứ như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Sư Tử thều thào cất tiếng:"Thật sự là đệ sao, Kim Ngưu?" Hắn có chút không tin vào mắt mình.

Kim Ngưu nghe Sư Tử nói vậy liền bật cười huých huých tay hắn:"Không phải ta thì ai chứ, nhìn thấy ta làm huynh choáng váng luôn rồi à."

Vẫn nụ cười ấy, vẫn điệu bộ ấy, đúng là Kim Ngưu của hắn rồi.

Sư Tử bắt lấy cái tay đang chọt chọt mình mà nói:"Ta cứ nghĩ mình sẽ không còn gặp được đệ nữa..."

Tiếng cười của Kim Ngưu ngưng bặt, y ngước mắt lên nhìn Sư Tử:"Lúc đó ta cũng đã nghĩ như vậy,nhưng bây giờ chẳng phải đã ổn rồi sao?"

[ Bl 12 Cs ] Hư VôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ