Quá khứ 5

1.1K 73 2
                                    

Thiên Bình cố lê lết cơ thể đầy rẫy vết thương của bản thân đến chỗ một khe đá, tay hắn vẫn ôm chặt đứa trẻ một tuổi không buông.

Nhìn đứa trẻ còn đang hôn mê trong ngực mà Thiên Bình cười khổ, hắn thành ra như vầy đều là vì cứu đứa bé này.

Tuy Lạc Hàn đổi chủ, nghiêm cấm làm thí nghiệm trên cơ thể người nhưng vẫn có một số kẻ phản đối, bọn họ kết thành bè cánh trốn đi khắp nơi. Mới mấy hôm trước, mật thám truyền tin nói bọn họ bắt được một đứa trẻ hỗn huyết giữa Quỷ Linh tộc và nhân loại, Thiên Bình nhận nhiệm vụ đi cướp đứa bé đấy về.

Tuy bị thương nặng, nhưng hắn cũng đã cướp được đứa bé và giết gần nữa bọn phản loạn.

Thiên Bình đứng chốc lát đã bắt đầu mơ màng, hai tai hắn chẳng thể nghe được gì nữa cả, hai mắt cũng tối sầm lại rồi chìm vào hôn mê.

Ý thức chìm vào một khoảng không vô tận đen kịt, chẳng biết qua bao lâu, Thiên Bình tỉnh lại.

Mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi làm Thiên Bình nhận ra rằng ,hắn còn sống.

Cơ thể đau nhứt không tài nào cử động nổi, chỉ có thể nghiêng đầu quan sát xung quanh.

Đây là một gian tiểu trúc nho nhỏ, bày trí xung quanh cũng chẳng có gì đặt biệt. Chợt một tiếng cạch, có người mở cửa bước vào.

Thiên Bình nhìn người đi tới, người kia cũng chú ý hắn đã tỉnh lại liền lại gần quan sát chốc lát rồi nói:"Tỉnh rồi sao, tình trạng có vẻ không tồi. Tầm hai ngày nữa chắc sẽ có thể xuống giường."

Thiên Bình cất giọng khô khốc:"Sao lại cứu ta."

Bảo Bình trợn tròn mắt trả lời:"Không lẽ cứ vậy để ngươi chết? Thấy chết mà không cứu thì ta còn làm thầy thuốc kiểu gì?"

Thiên Bình lại hỏi:"Đứa trẻ đâu?"

Bảo Bình:"Ta để nó ở phòng cách vách, trong cơ thể nhóc ấy nhiễm một lượng lớn thuốc mê, chắc cũng cỡ hai ngày là tỉnh." Dừng một chốc y không nén nổi tò mò mà hỏi:"Rốt cục là các ngươi gặp chuyện gì vậy? Bị thương nặng đến như vậy."

Thiên Bình quay đầu không trả lời mà bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Bảo Bình thấy vậy thì cũng không truy hỏi nữa mà nói:"Ít nhiều gì cũng cho ta biết tên của ngươi đi? Ta là Bảo Bình."

Thiên Bình im lặng không động đậy, đến tận lúc Bảo Bình nghĩ hắn sẽ bơ mình luôn thì mới khẽ phun ra hai chữ:"Thiên Bình."

Cứ như vậy, hai ngày trôi qua vết thương của Thiên Bình đã hồi phục hết năm phần. Đồng thời, hắn cũng nhận được thư tín của Lạc Hàn cung. Trong thư nói hắn hãy ở đây một thời gian, tạm thời không cần về vội.

Thiên Bình cũng chẳng nghĩ nhiều, không về thì hắn cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Một lần nghỉ tạm này, nghỉ tận năm năm.

Thiên Bình vốn không định ở lại chỗ của Bảo Bình, nhưng người kia lấy cớ hắn còn bị thương, một hai bắt hắn phải ở lại. Sau khi hắn có thể đi lại bình thường, Bảo Bình hay dắt hắn vào thị trấn nhỏ dưới núi chơi. Người dân ở đây vô cùng hiền hòa và nhiệt tình, lúc biết Thiên Bình bị thương còn tặng hắn một đống đồ bổ để dưỡng thương nữa.

[ Bl 12 Cs ] Hư VôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ