Chương 1

457 35 0
                                    


Tiêu Tuấn bị gọi tỉnh bởi một chuỗi tiếng chuông cửa không ngừng réo vang, anh vò vò mái tóc rối bù như ổ quạ ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Đổng Tư Thành đang ăn mặc hệt như mấy nhân viên bán bảo hiểm. Anh mỉm cười nhìn Tiêu Tuấn, giơ chiếc bánh kem đang cầm lên rồi nói chúc em sinh nhật vui vẻ.

"Đúng là phiền cho anh, mỗi năm đều không màng vất vả cố tình đến báo cho em biết mình lại phí hoài một năm cuộc đời."

Tiêu Tuấn một lần nữa thả người lên chiếc giường nhỏ êm ái của mình.

Đổng Tư Thành ngồi trên sàn, đặt bánh kem xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, thuận tay cầm một lon bia chưa khui trên đầu giường rồi mở ra hớp một ngụm.

Anh nói với Tiêu Tuấn: "Đức Tuấn, năm nay em ba mươi tuổi rồi."

Tiêu Tuấn không nói gì, chỉ nghe thấy vài âm mũi ậm ừ không rõ ý nghĩa.

"Đức Tuấn, khi nào về nhà đây?"

Khi nào về nhà đây?

Anh đã ba mươi tuổi, đã đến Đài Loan đã được bảy năm rồi. Thời gian hóa ra trôi qua nhanh đến thế sao. Dòng thời gian cứ vùn vụt lướt qua này trôi nhanh đến mức đủ khiến anh quên đi gương mặt người xưa. Chỉ có thể đếm đầu ngón tay để tính khoảng thời gian mà họ đã gặp gỡ, cứ mãi cố chấp một lần rồi lại một lần, dừng tại chốn cũ, không chịu bước tiếp.

"Bác sĩ Tiêu Đức Tuấn." Đổng Tư Thành gọi tên anh, rồi lại uống một ngụm bia, ôm đầu gối dựa vào thành giường, thầm nói: "Tất cả đã là quá khứ từ rất lâu rồi, em cũng nên bước tiếp đi."

Tiêu Tuấn vẫn giữ im lặng, Đổng Tư Thành là một người bạn rất đúng mực, những lời nên nói một khi đã nói xong, anh sẽ không nhàm chán mà lôi thôi thêm nữa về chủ đề không mấy thích hợp này. Sau khi uống nốt ngụm bia cuối cùng, anh đứng dậy kéo Tiêu Tuấn đang nằm trên giường, dỗ dành anh nhanh nhanh thức dậy đánh răng rửa mặt.

"Hôm nay Lý Vĩnh Khâm xin bệnh viện cho em nghỉ phép rồi, dậy nhanh đi, mọi người đang chờ đấy."

Tiêu Tuấn không tình nguyện bò dậy, rồi bị Đổng Tư Thành đẩy vào nhà tắm. Anh díu mắt lại, mơ mơ màng màng cầm bàn chải điện lên, nhét vào miệng rồi nhưng ấn mãi mà bàn chải cũng không khởi động.

Như thể đột nhiên nhận ra điều gì, anh cúi nhìn bàn chải điện màu trắng trong tay, trên thân bàn chải còn dán một chiếc sticker hình đầu cừu.

Là bàn chải của Dương Dương, bởi vì đã lâu không được dùng đến, nên cũng không được sạc điện.

Anh cũng chỉ ngẩn ra trong thoáng chốc, thẫn thờ rửa sạch bàn chải xong thì cắm về lại ống đựng, sau đó đổi sang bàn chải của mình, sự tĩnh mịch nơi đáy mắt anh hệt như một vùng biển chết.


Tuy Tiêu Tuấn đã đến Đài Loan bảy năm rồi, nhưng bạn bè lại không được mấy người. Con người anh vốn chẳng hề nhiệt tình với việc kết giao bè bạn, thêm nữa anh còn là một người rất coi trọng ranh giới cảm xúc nên cũng ít khi để tâm đến việc duy trì các mối quan hệ bạn bè, thế nên đã nhiều năm như vậy, những người có mối quan hệ thân thiết nhất với anh cũng chỉ có Đổng Tư Thành, người bạn thân chơi với anh từ nhỏ đến lớn; Lý Vĩnh Khâm, đồng nghiệp ở bệnh viện; cùng với bạn thân nhất của Lưu Dương Dương, Hoàng Quán Hanh.

[YangXiao] Tôi cuối cùng đã tha thứ cho sự ra đi không lời từ biệt của người ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ