14

1.1K 108 17
                                    

Sau khi đã làm rõ tình cảm của đôi bên thì giờ đây cả cái doanh đều thấy anh suốt ngày đeo bám em. Họ tưởng Châu Kha Vũ cao lãnh ngày nào đã chết rồi thay vào đó là một tên dính người như keo 502.

" Dan, em ăn thêm bánh bao kim sa được không?"

"Ăn nhiều như vậy lát nữa sẽ rất khó tiêu, đợi tập xong tối ta lại ăn tiếp nha?"

Anh nhéo hai má trắng mềm của em vẻ mặt lộ ra sự cưng chiều hiếm thấy.

"Được ạ"

Anh cảm thấy em cũng đáng yêu quá đi, lúc nào anh nói em cũng vâng cũng dạ nghe mà muốn nhũn cả tim. Anh đúng là đồ ngốc mà đến giờ mới phát hiện ra em dễ thương như thế.

"Đáng yêu như vậy cho anh hôn một cái có được không?"

Em nghe anh nói liền ho sặc sụa, tay lúng túng đưa lên che miệng anh lại

"Châu...Daniel sao...sao anh lại nói như vậy ở đây, nghe biến thái quá"

Em không hiểu tại sao dạo gần đầy Châu Kha Vũ lại hay nói ra mấy lời như vậy được mới ghê.

"Hai đứa anh bảo này, chúng mày dắt nhau đi đâu cho khuất mắt anh đi, nhìn tụi mày anh nuốt cơm không trôi"

Hùng Hùng ngồi phía đối diện nhịn không được mà lên tiếng.

"Anh đừng ghen tị Vương Chính Hùng"

"Anh đây mới không thèm ghen tị đấy Châu Kha Vũ ạ"

Em nhìn Hùng Hùng tức xì khói bèn gắp mấy món bỏ vào chén

"Nè, Hùng Hùng anh ăn đi đừng để ý Châu Kha Vũ làm gì"

"Nếu mà debut cùng nhau anh nhất định sẽ tránh xa hai đứa mày ra, càng xa càng tốt"

Em nghe vậy liền bật cười, nắm lấy tay anh và Hùng Hùng đặt lên nhau

"Vậy thì hứa nhé, cả ba chúng ta cùng nhau xuất đạo"

"Được!!"

Anh nhìn thấy em vui vẻ trong lòng bỗng chốc lo lắng. Thành đoàn không phải chuyện dễ dàng gì . Lỡ như anh và em không thành đoàn cùng nhau được thì sao? Đó chính là điều anh sợ nhất.

Và điều gì khiến con người ta sợ hãi nó thường đến rất nhanh.

Ngày hôm đó khi công bố thứ hạng lần 3 anh đã ngỡ ngàng trước thứ hạng của mình. Cảm giác lo sợ cứ thế chiếm lấy tâm trí anh...

"Không được rồi, không được, thứ hạng này quá nguy hiểm"

Bắt đầu từ lúc chọn xong bài biểu diễn cho đêm chung kết anh lao đầu vào tập luyện bất kể ngày đêm. Em dĩ nhiên đã nhận ra sự khác thường ấy nhưng em biết dù có khuyên thế nào anh cũng không nghe.

Hôm nay cũng vậy, anh là người ở lại sau cùng và hình như anh cũng chẳng có ý định ra về.

"Châu Kha Vũ về thôi đã trễ lắm rồi"

Em đi lại nắm lấy tay anh. Đôi bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

"Không được, anh phải tập luyện thêm, như thế này chưa đủ"

《 châu kha vũ x doãn hạo vũ》Only You !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ