- Sẽ ra sao? Nếu như em lỡ tương tư một người đã chết nhỉ?
Jaeyoon thẫn thờ ngồi bên thềm cửa sổ, anh nghiêng đầu nhìn sang tấm ảnh chụp bóng lưng gầy gầy anh thầm tương tư. Một hai nói yêu thương là thế, nề hà gì tại sao vẫn chưa dám ngỏ lời. Anh cười nhạt, ngước lên nơi bầu trời xanh xao chợt ho ra vài cánh hoa tím mỏng, người lặng đi vài thức, thời gian bất giác mà quay chậm lại và trong thâm tâm ngỡ ngàng nảy ra một ý nghĩ rằng: chẳng may, nếu căn bệnh này trầm trọng hơn, thì sẽ như thế nào nhỉ? Jaeyoon lại tiếp tục công việc thường ngày mình hay làm, phác trên trang giấy ngả chiều tà bức tranh đá xám màu được chạm khắc vô cùng tinh xảo, bên cạnh đó là một Sunghoon luôn an lành mỉm cười với anh. Qua vài dòng nhật kí vu vơ có ép cánh hoa tím nhỏ, thấp thoáng dưới dòng chữ nghệch ngoạc chẳng được rõ nét kia, là bóng hình của chàng thanh niên trẻ đang được cái cây vô danh từ bên trong người mình ôm trọn, ôm chặt đến khó thở, và cũng rất đau lòng.
- Nó là gì vậy?
Chị ấy bước vào, đảo mắt nhìn sang xung quanh phòng trước rồi mới nhìn sang anh, lúc nào cũng như thế cả, tại sao nhỉ?
- Nhật kí lỡ tương tư một người...
- Chẳng có gì cả.
Jaeyoon buông ra câu trả lời trống rỗng, lắc đầu. Rồi anh cúi xuống và tiếp tục công việc mình đang làm. Để thành thật mà nói, thì Jaeyoon chẳng muốn trả lời thêm bất kì câu hỏi cần ngữ pháp đầy đủ nào nữa. Hiện tại, thâm tâm anh cảm nhận thấy rằng: có thứ gì đó vướng bận vô cùng, nó chặn khí quản đến khó thở, và hệ hô hấp của anh cũng đang bị điều gì kia bám chặt hơn từng ngày, từng chút từng chút một, nó đâm thẳng vào mạch máu bên trong trái tim anh. Jaeyoon lại ho ra vài cánh hoa tím mỏng, những cánh hoa nhỏ nát một màu u sầu.
- Em vẫn còn yêu Sunghoon hả?
- Thật nhiều.
Jaeyoon lại mỉm cười, nhưng lần này, không còn tươi vui hồi trước nữa, bây giờ, nó chỉ như một cái cười căm chịu tưởng chừng như đang bị ai kia ép buộc. Hay chính thứ kì lạ từ bên trong người anh bắt anh phải mỉm cười. Con người ta hay chiều theo ý của tạo hóa nhỉ? Ông ấy muốn gì, là mình phải làm theo, kể cả đâu có thích, vẫn cứ nghiêm chỉnh mà chấp hành. Hỡi ơi, sao thế giới này tàn độc quá...
_ Khi cánh hoa thương tâm kia đưa tay đón lấy ánh mặt trời
Cũng chính là thời khắc, nắng tương tư dập tắt, thay vào đó, thân hình bỗng chốc nở thành một cây xanh _
.
- Em ơi, em chấp nhận đau đớn mãi thế sao?
- ...
Thú thật rằng, đau đớn, được hiểu như một sự lựa chọn đúng đắn nhất. Chị chưa thể thấu nổi những cánh hoa em đang mang trong mình đấy, chúng đẹp đẽ đến thế nào đâu. Cứ được vài phút trôi qua, là em lại ho ra " chứng nhân hoàn mỹ ", để nhờ nó minh giá cho việc, em thương Sunghoon đến nhường nào? Chị thử nghĩ mà xem, ai lại muốn rời bỏ người mình hết mực yêu thương chứ? Giống việc chị đâu có muốn em chết chẳng hạn, thì Jaeyoon đây mong bản thân đừng quên Sunghoon.
BẠN ĐANG ĐỌC
ENHYPEN | Những mẩu chuyện nhỏ ở tiệc trà thời gian
Fanfictionmột bộ fic bảo gồm nhiều fic nhỏ khi mình tham gia project của Yeochin Tea Time và vài lần chưa kể hết... sẽ được bật mí vào những ngày cuối tuần, khi xô bồ đã đi qua, và chúng ta đón nhận lấy bình yên.