Note: trước khi đọc fic, mình muốn mọi người hiểu: về thời gian, trang phục thì mình sẽ để nó đúng với thời đại, cụ thể là sau thời Rococo ( thời Tân cổ điển tại Pháp 1795 ), nhưng địa danh ngoài Paris ra thì sẽ toàn bộ là tên do mình sáng tạo, bởi mà nếu như nó không có trên bản đồ, các bạn cũng sẽ không phải thắc mắc quá nhiều về nó nhé._
Đó đơn thuần chỉ là câu chuyện, bắt nguồn vào một ngày trời nắng mây đẹp của thế kỉ thứ mười tám, chưa rõ là năm nào...
.
" Mình phải tìm ra cảnh vật hoàn mỹ nhất có thể, để mà phác lên kiệt tác của chính bản thân. Nhưng khó quá, biết tìm đâu ra cái cảnh đẹp ấy đây? "
Jaeyoon, một họa công ất ơ nào đấy mới vào nghề, đang cùng người thầy tài hoa nổi tiếng nhất vùng đi chu du khắp thiên hạ, chỉ để tìm kiếm một thứ " thắng cảnh tam xuân " của thế nhân, e chừng sao mà vất vả quá, bởi đã xuất hành đến khắp mọi miền quê đất Pháp rồi, vẫn chưa thể chọn ra thức nào vừa ý cả.
" Đối với ta, thì ta đã chọn được rồi đấy. Chỉ có còn con thôi. Ta chẳng ngờ là tiêu chuẩn của con lại cao tới như vậy. "
Hermès nâng cây bút ông hay dùng lên, đưa ra trước mắt Jaeyoon.
Gật đầu. Ừ, khà khà, so với cái nhìn của con, ta thua xa chứ nhỉ? Cũng tốt thôi, " Con hơn thầy là một điều tốt mà. ", nếu như có thể họa lên sự tuyệt mỹ trần đời, vừa ý, ta sẽ truyền lại con cây bút này. Nó quý giá lắm đấy, mua bằng kim cương hay tiền bạc giống thời Rococo cũng chẳng thể sở hữu nổi nó đâu. Hermès già nua như ta đến từng tuổi này rồi, trải qua biết bao nhiêu đời học sinh, giờ đây mới nhận thấy sự tâm huyết và say mê với cái đẹp đẽ trong đôi mắt chân thành của con. Jaeyoon ạ, con nhất định trở thành một họa sĩ tài ba nhất xứ Paris, xứng danh người kế thừa cây bút giá trị này." Nhưng ta vẫn tò mò, chuẩn mực của con là gì vậy hả? "
" Không cần quá cao sang, hoàn mỹ như thời tiền ấy, chỉ cần là người mang đến cảm giác an nhiên, đủ bình ổn cho kẻ bộ hành vô danh chợt dừng chân, nhiều năm về sau, cũng chẳng muốn cất thêm một bước nào nữa. "
Jaeyoon ngồi xuống vệ cỏ ven đường, thở dài đưa mắt nhìn lên phía trời trong xanh, trời trở gió mát, xoa dịu đi cái oi bức của mùa hè nơi gần thành Parríe. Thực cảm thấy may mắn quá, sau khi lật đổ chế độ vương quyền, trang phục có sự thay đổi, đâu rườm rà và màu mè như thời Rococo, vào hạ cũng vơi đi cái nóng nực, không thì chết mất.
" Cố lên con. Còn vài bước chân nữa thôi là tới phố Savanong rồi, ở đó, ta sẽ thuê một nơi trú tạm, tá túc vài ngày để cho con tìm ra cái " thắng cảnh" ấy nhé. Yên tâm đi, vì nơi này là một khu xa hoa, giàu có. Đâu thiếu " cảnh " để cho con say đắm chứ. "
Jaeyoon gật đầu, chàng lại tiếp tục cất bước cùng lão Hermès đi nốt quãng đường đến Savanong, trong lòng có dự cảm rằng: chuyến đi này sẽ rất tốt đẹp đấy, liệu ở đó có người chàng cần tìm không nhỉ?
" Ồ, coi kìa. Hoa bồ công anh. Sao nó lại bay đến đây? "
Jaeyoon bao trọn lấy bồ công nhỏ ở trong tay, thoáng bất ngờ. Nhìn mà xem, bông hoa này nhờ gió tự phương nào bay đến, y như một " cơn mưa " ngày hạ, nhưng nó đẹp hơn thật là nhiều. Biểu tượng cho sự tự do, có phải, trái tim tôi sắp được tự do rồi hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
ENHYPEN | Những mẩu chuyện nhỏ ở tiệc trà thời gian
Fanficmột bộ fic bảo gồm nhiều fic nhỏ khi mình tham gia project của Yeochin Tea Time và vài lần chưa kể hết... sẽ được bật mí vào những ngày cuối tuần, khi xô bồ đã đi qua, và chúng ta đón nhận lấy bình yên.