Chương 1: Phá sản

3.5K 181 2
                                    

Tôi là Mingyu. Người vừa mới bước qua tuổi mười bảy không lâu, người ta nói với tôi như vậy. Nhưng tôi tự hỏi tuổi thực của mình là bao nhiêu vì tôi cảm thấy mình già dặn gấp hai lần như thế. Hồi mười lăm, tôi cảm thấy mình mười lăm tuổi. Tôi cư xử như một thằng nhóc mười lăm và chờ đợi mỗi ngày để bước sang tuổi mười sáu. Ấy thế mà, trong vòng một năm qua, tôi đã già đi cả mấy tuổi.

Tất cả chỉ vì ba tôi đã phá sản.

Phá sản, chỉ là một từ, nhưng nó bao hàm đủ thứ, từ việc nhà băng nắm quyền sở hữu ngôi nhà của chúng tôi và mọi tài sản khác của ông đến việc mẹ bán mọi thứ để trả nợ, thậm chí đến cái thảm chùi chân cũng chẳng còn là vật sở hữu dưới tên chúng tôi nữa.

Tôi không bực với ba về thành công của ông, tôi không phải loại người đó, vì thành công của ông đương nhiên cũng là thành công của chúng tôi - và thật mỉa mai, cả những thất bại của ông cũng trở thành của chúng tôi luôn.

Mọi chuyện thật khủng khiếp và nhục nhã y như một cơn ác mộng giành cho giới nhiều tiền.

Ba tôi không phải người dễ mến. Đương nhiên là tôi yêu ba, nhưng ba không phải người tốt. Chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, mỗi khi nói thì lại tranh cãi về một chuyện gì đó, hoặc không đơn giản hơn thì ba quăng tiền cho tôi để tôi đi khuất mắt. Ông ấy cáu kỉnh, càu nhàu và nóng như lửa. Sở thích của ba là áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác và khá ngạo mạn. Ông khiến người ta thấy không thoải mái, thấp kém và ông thích như thế.

Tôi sẽ không trút hết mọi tức giận vào ba tôi. Tôi cũng là một con người xấu xa, một đứa con độc đinh tồi tệ nhất trên đời. Ba mẹ cho tôi tất cả, nhưng tôi hiếm khi nào thèm nói cảm ơn. Nếu có nói thì tôi cũng không thực sự nghĩ như vậy.

Chúng tôi (từng) sống trong một dinh thự hiện đại bảy phòng ngủ rộng hơn 1.200 mét vuông ở bán đảo Sandbanks, tầm nhìn tuyệt đẹp ra vịnh Poole. Chẳng có gì là gia đình chúng tôi không có: hồ bơi, rạp chiếu phim tư nhân, hệ thống dự báo thời tiết ở trên mái, 7 điểm phát wifi trong nhà, hầm rượu hay một bãi biển riêng.

Bao quanh gia đình chúng tôi là những người "hàng xóm", tôi thường mỉa mai như vậy bởi tôi chẳng thể nhớ nổi tên họ, dù thỉnh thoảng vẫn thấy họ cười toe toét khi chiễm chệ trên bìa báo Kinh tế hoặc Phong cách sống. Điểm chung duy nhất mà gia đình tôi và họ có là tiền, rất nhiều tiền. Nếu không, sao có thể ung dung an nhàn sống ở nơi được mệnh danh là đoạn bờ biển có giá bất động sản đắt nhất thế giới cơ chứ.

Phòng tôi nằm ở phía bên kia ngôi nhà, đối diện với phòng ba mẹ, và có ban công nhìn ra bãi biển nhưng tôi nghĩ mình chưa bao giờ thèm ghé mắt đến. Phòng tắm cá nhân có vòi sen, bồn tắm mát xa và một chiếc tivi plasma treo phía trên tường. Tôi có một căn phòng riêng chỉ để chứa bộ sưu tập giày từ những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, một cỗ máy tính hàng khủng và vô số mô hình đắt đỏ mà nhiều đứa con trai cùng tuổi mơ ước.

Tôi không phải một đứa con ngoan. Tôi luôn tìm cách trốn khỏi phòng ngủ ban đêm để lẻn đi gặp bạn bè. Có một khu bãi biển riêng của chúng tôi nơi tôi và bạn bè hẹn nhau nhậu nhẹt mỗi cuối tuần, thỉnh thoảng là giữa tuần. Đám con gái lấy trộm một ít rượu từ tủ rượu của ba mẹ chúng nó, trộn tất cả lại với nhau rồi nâng ly như những người trưởng thành. Bọn con trai chúng tôi thì uống bất cứ loại rượu táo nào mà mình tìm được. Cuối buổi, đám trai đang ở độ tuổi hừng hực bắt đầu buông lời mời gọi đến lũ con gái. Tôi tự hào đã từng cướp tay trên một đứa con gái tên Dolly từ tay thằng bạn thân nhất của tôi, Zach. Mẹ Dolly là một minh tinh điện ảnh, nên nhỏ may mắn thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của bà ấy, thiếu một chút, nhưng vẫn đủ để cho tôi có cảm giác chiến thắng trước Zach.

[Meanie|M][Shortfic] CÚ NHẢYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ