Jeongin thề với cuộc đời mình đây là việc kì lạ nhất em từng làm từ trước đến nay.
Sáng dậy thì em có thấy tin nhắn của Seungmin bảo rằng đứng đợi ở cửa lớp anh sau tiết hai. Em chả biết vì lí do gì mà anh bảo như vậy. Nhưng em có quyền lựa chọn đi hay không đi. Bản tính em thì ngang ngược đó giờ, có mấy khi nghe lời ai đâu. Em định bụng sẽ làm lơ, ở lì trong lớp rồi. Nhưng thế quái nào giờ đây em lại thực sự đứng ở cửa lớp anh ta CHỜ anh ta tới.
Jeongin tự hỏi với lòng mình liên tục rằng vì gì mà em phải làm điều này cơ chứ. Thực sự vốn là em cũng tò mò muốn biết anh gọi ra để làm gì. Thế nhưng việc em làm theo lời anh bảo như thế này thì rất lạ, khác hẳn với bình thường.
Em nghĩ bản thân chắc đứng một chút nữa cũng không mất mát gì, cho đến khi phiền toái ập tới.
Mấy kẻ khó ưa lại vênh mặt bước lại. Em toan bỏ đi rồi, nhưng chưa kịp thì họ đã kéo mũ áo hoodie em lại mà "hỏi chuyện".
-Nhóc à. Nhớ anh chứ?
Không nhầm đi đâu được cái gương mặt của tên ngạo mạn hôm trước. Lần này trông hắn có vẻ cũng không khác là bao. Được cái hôm nay hắn dường như đã chuẩn bị kĩ càng hơn. Lúc này không chỉ có mình hắn nữa mà còn có cả đồng bọn.
-Nhớ chứ. Tôi thích nhớ về mấy người mỗi khi thấy bực cái gì. Để khi ấy tôi nhớ rằng ngoài mấy người thì chẳng còn gì tệ hại hơn.
Em mạnh miệng quen thói, có bị đấm cũng chẳng sợ. Jeongin chẳng qua là muốn bọn chúng phát bực. Dù cho điều này có hơi nguy hiểm. Thế nhưng em vẫn thủ trong mình cây kéo mà, sợ cái quái gì nữa. Cuộc sống em thì niềm vui phải là ưu tiên hàng đầu. Dù thế này thì cũng hơi liều thật...
Bọn chúng có ba tên, và chúng nó còn có kế hoạch!!
Hai tên lạ mặt giữ lấy tay em, ép sát vào tường. Tên còn lại thì nhếch mép cười, cái vẻ kiêu ngạo của hắn ta trông chán vô cùng.
-Nhóc đâu ngờ đến chuyện này đâu ha?
Hắn vuốt tóc, khom người xuống để vừa tầm mắt với em. Miệng vẫn mỉm cười khinh bỉ, đôi mắt giãn to dường như đang khoái chí đợi chờ em thua cuộc. Trông như thể hắn biết chắc chiến thắng sẽ đến vậy.
Jeongin bĩu môi, quay mặt đi hướng khác.
-Úi xời, tưởng gì.
Em không biết phải làm thế nào để thoát ra, mà cũng chả biết làm được cái gì. Thế nên em quyết định sẽ chọc hắn tức cho sướng mồm đã, tính sau.
Sắc mặt hắn biến đổi, từ ngạo mạn phút chốc đã hoá tức giận. Em thích điều này. Những kẻ mất kiểm soát trong cuộc chiến sẽ luôn thua cuộc.
-Mày thích chọc tao vậy đó hả?!
Hắn không hề nương tay, đấm mạnh vào bên thái dương em.
Haiza, cũng đau phết...
Cú đấm ấy đủ làm em bầm tím đến nơi rồi. Nhưng mà Yang Jeongin này thì biết sợ đau cái nỗi gì chứ. Em ta lại chả quá quen với bọn này đi thì thôi. Chúng chỉ được cái mồm thối và đôi tay dơ dáy, cái não ngu xuẩn nhưng luôn ngạo mạn. Họ giàu có và quyền lực, nhưng cách suy nghĩ của họ thì luẩn quẩn trong trường mẫu giáo, nào có suy nghĩ thấu đáo bao giờ.
![](https://img.wattpad.com/cover/243441358-288-k206926.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
//ksmxyji//poor
Fanfiction"làm bồ jeongin, yêu mỗi jeongin, ai đụng jeongin, cho ăn chảo."_kim seungmin . . . Người khác mua em bằng tiền không bằng anh "mua" em bằng tình cảm chân thành. Warning: truyện tình yêu đôi trẻ nhưng là truyện hài #1 jeongin #2 seungmin .poor. By...