Chương 37.
Nơi thâm uyên này tàn khốc hơn những gì người thanh niên từng tưởng tượng.
Đảo Lôi Đình không lớn, đứng ở đầu này có thể gióng mắt nhìn tới đầu bên kia. Trên mặt đất chật chội, những ngôi lều nép vào nhau để tạo thành những lối nhỏ quanh co, khúc khuỷu.
Kỳ Thí Phi dẫn Quỳ Mão theo con đường rộng nhất. Từ hướng bọn họ đi tới, có mấy tu sĩ vọt ra từ lều, đua nhau lao về phía thuyền thoi.
So với đạo tu, đa số ma tu ở Đông Độ châu đều không có lòng thương hại. Chúng không rảnh mà thương xót cho những người đơn độc bị cướp sạch linh thạch, pháp khí.
Những người đó, một là dựa vào sức mình, hai là cướp thuyền của người khác. Một số thì gắng thử vận may, xem mình có thể tự băng qua thâm uyên hay không.
Quỳ Mão cau mày, nhìn quanh một lượt, sau đó nói với Kỳ Thí Phi: “Tôn thượng, thuộc hạ xin phép đi dò hỏi tin tức của Bạch Dương Phàm, có được không?”
Kỳ Thí Phi bình tĩnh nói: “Không, nhiệm vụ hàng đầu của ngươi là quen với kỹ thuật chiến đấu khi ở cảnh giới Ngưng Hồn. Chuyện Bạch Dương Phàm để bản tôn xử lý.”
Kỳ Thí Phi không cần quay lại cũng biết hẳn lúc này hai hàng lông mày của hắn đang chau lại. Quả nhiên, gương mặt người thanh niên đang bước chậm sau y này tuy không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng hàng lông mày đã tự díu lại với nhau.
Khóe miệng Kỳ Thí Phi bất giác khẽ nhếch lên. Y chợt nhận ra cái độ cong bất thường này, liền lặng lẽ kéo nó xuống.
Mãi một lúc sau Quỳ Mão mới nhận ra cái bầu không khí nặng nề cổ quái giữa cả hai, hắn rầu rĩ cất lời: “Nếu đã thế, xin nghe theo chỉ mệnh của tôn thượng.”
Kỳ Thí Phi lãnh đạm nói: “Ta cho ngươi ba ngày. Ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi đây, đuổi theo Bạch Dương Phàm.”
Ba ngày, khoảng thời gian này không dài lắm. Đối với đa số các tu sĩ, dùng ba ngày để quen với cảnh giới mới, thân pháp và kỹ năng mới đúng là khó khăn.
Quỳ Mão đáp lại đầy kiên định: “Vâng.”
Kỳ Thí Phi nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của người thanh niên, ban đầu, y chú ý đến hắn chính là vì cái tinh thần kiên định không sợ gian khó, cùng với nghị lực phi thường đó.
Y thầm gật đầu tán thưởng, thế nhưng trên mặt vẫn bày ra cái vẻ lạnh nhạt: “Cho ta xem, bản lĩnh của một Lược Ảnh vệ.”
Quỳ Mão rùng mình một cái, việc này liên quan đến vinh dự của Lược Ảnh, ý chí chiến đấu của hắn liền tăng vọt.
Trên Đảo Lôi Đình, không bao giờ thiếu những vụ khiêu khích và đấu võ, ở đây, chỉ có giết và bị giết.Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một kẻ đột nhiên tấn công để cướp đi không gian chứa đồ của người khác.
Kỳ Thí Phi giấu khí tràng của vị tu sĩ tối cao, Quỳ Mão cũng dùng thủ đoạn ngụy trang của Lược Ảnh vệ để mình không gây chú ý.
Mà ở chốn này, không gây chú ý đồng nghĩa với dễ bắt nạt.
Chỉ thoáng chốc đã có một tu sĩ quần áo chẳng phải chỉn chu, mặt mũi trắng bệch, nét mặt hung dữ, nham hiểm theo chân họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập
FanfictionTác giả: Nam Qua Lão Yêu (南瓜老妖) Thể loại: đam mỹ - tu chân - 1×1 - ngạo kiều công Nguồn: Tấn Giang Raw + Convert: Hạ Nguyệt Edit: Ngáo https://tongthudainhan.wordpress.com/du-kien-trong-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/ Văn án Đây là câu chuyện của...