"Dạ Khê Hàn làm như có chỗ ỷ lại ở trong màn đêm, sự ấm áp kia hóa thành ôm lấy bản thân mình, xua đuổi cơn giá lạnh ở trong lòng..."
*********
Đề tài đột nhiên im bặt, liền vào lúc này, mọi người đều vô cùng ăn ý không tiếp tục nói chuyện nữa, mà sắc mặt của Dạ Khê Hàn vẫn xanh mét, cắn chặt môi, tựa như có chuyện gì đó nghẹn ở yết hầu, cái gì cũng không nói nên lời.
"Vậy, Tuyết trang chủ, ngươi có chỗ ở không?"
Nam Côn Luân tạo đề tài, quay đầu nhìn về phía Tuyết Tâm đang bịt mắt, chỉ thấy Tuyết Tâm ngẩn người ra một lúc, sau đó lắc đầu.
Ánh mắt của Nam Côn Luân trở nên sáng ngời, nói: "Ta giúp ngươi sắp xếp một chút."
Nam Côn Luân nói xong, ánh mắt giảo hoạt quét về phía Phó Vân Mặc, hai người giống như ăn ý, Phó Vân Mặc tựa hồ trong nháy mắt liền lĩnh hội được Nam Côn Luân muốn làm gì, thiếu chút nữa nhịn không được giơ tặng cho hắn một ngón tay cái.
Nam Côn Luân đi tới chỗ Chưởng quầy, nhẹ giọng nói: "Chưởng quầy, làm phiền ngươi một chuyện."
Chưởng quầy đang nghe Nam Côn Luân nói chuyện, lập tức cho rằng Nam Côn Luân muốn thuê thêm phòng, nhưng mà Nam Côn Luân rất nhanh liền đánh gãy ý nghĩ của hắn.
"Nói hết phòng, thanh âm lớn một chút."
"Hả?"
Chưởng quầy không rõ nguyên do, Nam Côn Luân đặt thỏi bạc ở trên quầy, nói: "Ngươi cứ dựa theo lời ta nói là được."
Vị chưởng quầy kia thấy bạc liền không còn nghi hoặc gì, ngay sau đó làm thanh giọng, nói "Hết phòng rồi."
Thanh âm không lớn, nhưng đại sảnh khách điếm đều trống trơn, mọi người đang ngồi tất nhiên đều nghe được rất rõ.
"Được rồi."
Nam Côn Luân mang vẻ mặt thất vọng mà về chỗ ngồi của mình, vẻ mặt áy náy nhìn Tuyết Tâm, nói: "Thật xin lỗi a, Tuyết trang chủ, đã hết phòng rồi..."
Nam Côn Luân nói xong, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, ra hiệu cho nàng ấy, Phó Vân Mặc lập tức hiểu ý, nói: "Ta cùng nữ ma đầu chung một phòng, Nam Côn Luân cùng Ninh nhị một phòng, chi bằng Tuyết trang chủ và Viên nha đầu ở chung một phòng đi?"
Đây là kế hoạch dựa trên sự ăn ý của Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, Viên Uyên nhìn thoáng qua ý cười trong mắt của bọn họ, liền biết là cố ý thiết kế cho mình lọt vào tròng, nhưng bản thân không có cách khác, nếu hiện tại đi giằng co với Chưởng quầy, sẽ là mất thể diện của hai người.
"Nếu Viên cô nương không ngại, tại hạ liền quấy rầy rồi."
Thanh âm của Tuyết Tâm vẫn bình thản điềm đạm như cũ, giống như hoa tuyết từng cánh hoa rơi vào trong đêm đông, mềm mại mà sạch sẽ.
Viên Uyên vừa nghe, lòng bàn chân đều khẩn trương đến bắt đầu đổ mồ hôi, cả người tê rần, căn bản nói không ra hai từ "Không được".
"Được."
Rốt cuộc cũng đồng ý, thấy ý cười trên mặt hai người Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, nàng cắn răng chịu đựng, mới nhịn xuống xúc động mà đánh bọn họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDIT HOÀN] XT - ĐIẾM TIỂU NHỊ CÙNG NỮ MA ĐẦU
General Fiction店小二 与女魔头 [BHTT] [EDITING] - ĐIẾM TIỂU NHỊ CÙNG NỮ MA ĐẦU TÊN TÁC PHẨM: Điếm tiểu nhị cùng nữ ma đầu TÁC GIẢ: Văn Nhã Ai Cập Miêu THỂ LOẠI: Xuyên thư, cổ đại, ân oán giang hồ, HE TÌNH TRẠNG TRUYỆN: ĐÃ HOÀN TÌNH TRẠNG E...