CHƯƠNG 8:

329 14 1
                                    

"Ách di ~" Tuấn Chung Quốc cau mày nhìn thái dương mới mọc, thống khổ lắc lắc đầu, "Tại sao trước kia không phát hiện ánh mặt trời chói mắt như vậy. . ." Mặt hắn cứ như cái bánh bao chiều, đào đào lỗ tai, thực hận không thể lấy cái gì nhét vào bít lại, hoặc là bắt nó tê liệt luôn đi, mặc kệ thế nào, chỉ cần không nghe được thanh Quốc gì là tốt rồi.

"Tiểu Quốc, nhân gia nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng để bề ngoài của tiểu thúc ta lừa gạt a, thoạt nhìn hắn tựa hồ thực ôn hòa, nhưng kỳ thật hắn là tên đại phôi đản, hắn a, là một kẻ hèn hạ, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lạm tình, rỗng tuếch, thối nát, phong lưu, háo sắc, trong ngoài không đồng nhất, Quốc hiểm, giả dối, ác độc, vô tình, lãnh huyết, hung tàn, giết người không chớp mắt, nói dối không đỏ mặt, hãm hại người không biết áy náy, là một hỗn đản siêu cấp biến thái, là người mà nam hài cũng đùa giỡn còn nữ hài thì càng không tha, cho nên Tiểu Quốc ngươi phải cảnh giác cao độ a ~ Tiểu Quốc? Tiểu Quốc? Ngươi có nghe nhân gia nói không?" Trịnh Hạo Thạc quơ quơ tay trước mặt Tuấn Chung Quốc, phát hiện người kia thất thần, vội kéo mặt Tuấn Chung Quốc lại đối diện mặt mình, "Tiểu Quốc, nói nhân gia nghe, ngươi có đang nghe nhân gia nói không?"

"Có. . . Ta có nghe ngươi nói. . ." Nếu có thể, thật sự rất không muốn nghe a. . . Tuấn Chung Quốc vẻ mặt khổ sở nhìn Trịnh Hạo Thạc, cho tới bây giờ mới biết rằng một người có thể nói nhiều như vậy, nói từ lúc Kim Nam Tuấn đi đến tận bây giờ, ngẫm nghĩ lại làm sao mình có thể sống sót qua một buổi tối bị đầu độc như thế a. . . Nguyên lai nhẫn nại lực của mình thực cường đại. . . Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn. . .

"Vậy Tiểu Quốc ngươi nhớ kỹ nhân gia nói gì sao?" Vì bảo đảm vạn vô nhất thất (đảm bảo không thể có sơ hở), Trịnh Hạo Thạc hỏi, "Có cần nhân gia nói lại một lần nữa?"

"Không cần không cần! Thật sự không cần! Những gì ngươi nói ta đã toàn bộ nhớ rõ!" Tuấn Chung Quốc vội lắc đầu giống như trống bỏi, đùa hả, tiếp tục như vậy, thà chết còn sướng hơn!

"Tiểu Quốc ngươi thật sự nhớ kỹ?" Trịnh Hạo Thạc Hoài nghi nhìn Tuấn Chung Quốc, "Ta nên nói lại lần nữa đi."

"Thật sự thật sự! Ngươi không cần tái lặp lại!" Tuấn Chung Quốc khẩn trương, không ngừng gật đầu.

"Như vậy là tốt rồi." Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng thở ra, đấm đấm vai, nhu nhu đùi, đứng dậy vươn người, "Nói một buổi tối, cả đêm cũng chưa ngủ, Tiểu Quốc ngươi mệt không?"

Nga nga, người này rốt cục lương tQuốc quay về rồi sao?! Tuấn Chung Quốc vừa định nói mệt chết, kết quả Trịnh Hạo Thạc lại ôm lấy Tuấn Chung Quốc nằm xuống giường, "Nhân gia mệt mỏi quá nga, Tiểu Quốc, ngủ ngon." Tựa hồ cảm thấy tư thế này không được thoải mái, Trịnh Hạo Thạc điều chỉnh một chút, tựa đầu lên vai Tuấn Chung Quốc, thoải mái mà lẩm bẩm một tiếng, chuẩn bị tiến nhập mộng đẹp.

"Ngủ. . . ngon. . ." Nhẫn nại xúc động muốn đánh người trước mặt, Tuấn Chung Quốc vẻ mặt vô cùng khó coi, run run trả lời, hắn rốt cục cảm nhận được tQuốc tình lúc Kim Nam Tuấn lấy kiếm tạp đầu Trịnh Hạo Thạc! Còn có. . . Hảo trọng a ~~ Tuấn Chung Quốc thống khổ vặn vẹo thân thể.

[AllKook][Chuyển ver] Tuấn Hoàng Đế và Sáu Con Lang Đại ThầnWhere stories live. Discover now