CHƯƠNG 14:

227 14 1
                                    

Kim Thạc Trấn cau mày lật xem từng chồng bức họa chân dung, càng xem lông mày càng nhăn lại chặt hơn, đại thần bên cạnh không ngừng thúc dục. "Thạch đại nhân, thỉnh sàng lọc mau một chút, những tú nữ này đều tu thân dưỡng tính trong chùa được thái hậu đưa tới, chờ Thạch đại nhân xem truyển người thích hợp sau đó tiếng cống cho hoàng thượng."

Tiến cống cho hoàng thượng ? Nói cái gì, nằm mơ. Con mắt Kim Thạc Trấn nheo lại, hung hăng nhìn chằm chằm bức họa trong tay, có hắn ở đây, ngay cả khuôn mặt hoàng thượng các ngươi cũng đừng hòng muốn thấy. "Số một, Từ Hân Kiều, con mắt quá nhỏ, không thích hợp." Đem bức họa vứt sang bên cạnh, các đại thần tiếp nhận bức họa của Từ Hân Kiều, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy con mắt của nàng nhỏ a, vòng mắt hạnh nhân kia, rất khả ái a. "Thạch đại nhân, con mắt của nàng lớn như vậy..."

"So với ta con mắt nhỏ một chút đều là mắt nhỏ." Hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xem bức họa khác.

Đại thần khiếp đảm mà nhìn mắt phượng của Kim Thạc Trấn, trong tQuốc nói thầm, con mắt hồ ly cũng có hứng thú cùng con mắt hạnh nhân so sánh, rõ ràng con mắt của Từ Hân Kiều kia đều lớn hơn nhiều a.

"Số hai, quá gầy." Ném một. "Số ba, quá béo." Lại ném. "Thứ tư... Vì sao có bức họa này ?" Kim Thạc Trấn gân xanh nổi lên cầm mỹ nhân đồ, đem bức tranh đến trước mắt các đại thần. "Đây là có chuyện gì ?"

Đại thần nhìn một chút tên trên bức họa. "Ai nha ? Vân Tiêu ? Ta nhớ không có tú nữ nào tên như vậy a..."

Đem bức họa Trịnh Hạo Thạc vò thành quả cầu dẫm nát dưới chân, rõ ràng là tiểu tử kia trong đống họa này động thủ động cước, như vậy xem ra, hẳn là sáu người kia đều biết hoàng thượng muốn tuyển chọn tú nữ a... Xem ra thời gian không nhiều, nếu không mau động thủ thì sẽ muộn mất. Chỉnh lý tQuốc tình một chút, ngẩng đầu, đã xuất ra khuôn mặt cười ôn nhu. "Các ngươi xuống dưới trước, tuyển tú nữ là chuyện trọng yếu, không thể qua loa, ta sẽ nghiêm túc nhìn xem."

Đại thần nhìn tập tranh trong tay Kim Thạc Trấn bị niết đến nhăn cả nếp, hồ nghi mà nhìn hắn một cái, người này thực sự sẽ nghiêm túc xem sao ?

Nhìn bóng lưng các đại thần đi xa, Kim Thạc Trấn lắc lắc chiết phiến trong tay, nên động thủ, nếu không động thủ Tiểu Quốc sẽ rơi vào trong miệng nữ nhân khác. Sau đó... Hắn quyết định lúc rảnh rỗi nhất sẽ đem xà ngang ở thư phòng mình hủy đi. Bởi vì sáu tên đầu trộm đuôi cướp chính tông kia lúc này đang ngồi ở xà ngang trên đầu Kim Thạc Trấn, đung đưa chân, dùng đế giày hướng đầu Kim Thạc Trấn đung đưa a đung đưa, quang minh chính đại mà nhìn trộm hắn. Chuyện vừa rồi để cho bọn họ lên tiếng cảnh báo, không đủ sức để tiếp tục lãng phí thời gian, nên xuất thì nên cần phải xuất thủ.

Sóng ngầm bảy người cuộn trào mãnh liệt, Tuấn Chung Quốc ngồi trong thư phòng sau lưng không khỏi lạnh lẽo, dự cảm không tốt...

Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm lợi thế) hậu hạ thủ tao ương (ra tay chậm thì chịu thiệt thòi), biết rõ điểm này Trịnh Hạo Thạc là người đầu tiên lộ ra móng vuốt sói. Hắn mỗi ngày giờ ngọ đều đơn độc cùng Tuấn Chung Quốc tới hoa viên, ngồi xuống, bắt đầu thủ chu đãi thỏ (há miệng chờ sung). Quả nhiên, xấu xa một hồi, Tuấn Chung Quốc thí a thí chạy trốn.

[AllKook][Chuyển ver] Tuấn Hoàng Đế và Sáu Con Lang Đại ThầnWhere stories live. Discover now