CHƯƠNG 4:

633 40 15
                                    

"Hạo Thạc, dậy." Tuấn Chung Quốc lay lay nam nhân không biết tới bên cạnh mình ngủ hồi nào, "Phải đi rồi."

"Khò khò..." Nam nhân ôm chặt thắt lưng Tuấn Chung Quốc, hít vào hương vị ngọt ngào, ngáy khò khò.

"Hạo Thạc! Dậy mau!"

"Khò khò..."

"Hôn quân, tránh ra." Mẫn Doãn Kỳ khiêng Trịnh Hạo Thạc ném xuống suối không thương tiếc.

"Oa! Lạnh quá!" Trịnh Hạo Thạc giật mình tỉnh giấc, la oai oái, "Lạnh quá lạnh quá! Đáng ghét, nước ở đâu ra vậy? Không lẽ ta đái dầm?! = ="

"..." Năm người không nói nên lời nhìn Trịnh Hạo Thạc, tên này nghĩ mình là voi sao, đái dầm thành cả dòng suối như vậy...

"Rốt cục tỉnh." Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi thực khó đánh thức a."

"Sáng rồi sao? Thật nhanh nga..." Trịnh Hạo Thạc vuốt mái tóc đen dài, dù sao cũng đang ở trong nước, thuận tiện gội đầu luôn.

"Di? Sao ở đây lại có cung?" Kim Tại Hưởng nghi hoặc cầm lên săm soi một cây cung kim sắc.

"A, tối ngày hôm qua ta tình cờ nhặt được." Rửa mặt xong xuôi, Trịnh Hạo Thạc chậm rãi leo lên bờ, "Thấy nó rất đẹp, cho nên cầm theo... Có gì sao?"

"Không có gì... Tại thấy quen mắt thôi, hình như đã từng thấy ở đâu..." Kim Tại Hưởng mân mê cằm, mắt vẫn không rời khỏi cây cung.

"Ngốc, cung trên thế giới này đều cùng một dạng." Trịnh Hạo Thạc đưa tay lấy lại, mang trên vai, nhìn Tuấn Chung Quốc, "Thế nào, Tiểu Quốc, có hay không nghĩ ta như thế này rất suất, rất là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong? Trước mắt có phải đang chói lòa? Tim có phải đang đập rất nhanh? Có hay không cảm thấy yêu ta sâu sắc? Nga nga... Nghĩ đến nhân gia cũng muốn đỏ mặt..."

Không thể không thừa nhận, một thân hắc sắc Trịnh Hạo Thạc, cùng với kim cung tô điểm, đích xác có một loại mị hoặc không thể dùng từ ngữ để diễn tả.

"Rất đẹp đúng không?" Hoa lệ hất mái tóc dài, dáng vẻ lả lướt.

Tuấn Chung Quốc chậm rãi đến gần, kéo dây cung trước ngực Trịnh Hạo Thạc.

"Làm sao vậy? Tiểu Quốc?" Trịnh Hạo Thạc khó hiểu nhìn Tuấn Chung Quốc kéo càng ngày càng căng, nếu tiếp tục sợ rằng sẽ đứt.

Đến khi cảm thấy dây đã căng hết cỡ, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên buông tay, dây cung bật trở lại đánh trúng ngực Trịnh Hạo Thạc.

"A đau!!" Trịnh Hạo Thạc nhăn mặt ôm ngực quỳ rạp xuống đất, "Thiên na, nhân gia mỏng manh yếu đuối... Tiểu Quốc, ngươi vì sao như vậy đối nhân gia a..."

Phủi phủi tay, Tuấn Chung Quốc hướng mọi người cười, "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."

Tất cả đang ngây người liền cứng ngắc gật gật đầu.

Nhìn kim cung trên người Trịnh Hạo Thạc, Mẫn Doãn Kỳ nhìn về phía Kim Thạc Trấn. Kim Thạc Trấn hướng Mẫn Doãn Kỳ lắc đầu, "Tạm thời cứ để đó."

" Thạc Trấn, ta đói, có gì ăn không?" Tuấn Chung Quốc vuốt bụng quay đầu hỏi.

"A, có, từ từ, ta lấy cho ngươi. Còn có ai đói không?" Kim Thạc Trấn giải hạ hành lí trên người, lấy ra một bao lương khô, cấp Tuấn Chung Quốc khối điểm tâm lớn nhất, "Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn."

[AllKook][Chuyển ver] Tuấn Hoàng Đế và Sáu Con Lang Đại ThầnWhere stories live. Discover now