chương 10

4 0 0
                                    

“Rõ ràng ta đã chờ lâu như thế, từ năm bảy tuổi quen biết hoàng thượng, chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh. Ta một lòng chờ đợi, đợi từ tóc trái đào tóc để chỏm rồi đến khi trổ mã thành thiếu nữ tuổi trăng tròn, chỉ đợi hoàng thượng dâng tấu xin cưới ta về làm vợ. Nhưng cuối cùng ta đợi được cái gì đây?” Ta muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại dùng hết sức, ta mệt mỏi, cả người xụi lơ, chỉ có thể bất lực dùng lời lẽ lên án hắn: “Đợi được một tờ giấy minh hoàng, những tưởng là thiên ân đại thưởng, ban cho ta phú quý tột bậc, ai ngờ được thánh chỉ viết sẽ gả ta cho thái tử làm thái tử phi! Rõ ràng là từ bảy tuổi ta đã nghĩ rằng, ta sẽ là…” Ta đấm mạnh vào ngực hắn, “Sẽ là tân nương của ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục!”

Nỗi tiếc hận này đã đeo bám cả hai chúng ta quá lâu rồi.

“Được, nếu ngươi đã trơ mắt đứng nhìn, nếu ta phải gả cho thái tử, vậy thì tại sao, tại sao sau khi xảy ra chuyện… tại sao khi thái tử chết ngươi lại cứu ta, tại sao không để ta đi theo chàng luôn đi…”

“Bởi vì ta không nỡ!” Hắn nâng mặt ta lên, “Nhiều năm như vậy, Vinh quý phi hung hăng càn quấy, thế nhưng trẫm vẫn cho qua mà ban cho nàng ấy quyền thế tột bậc, nàng có biết lý do vì sao không?”

Ta không nói.

“Bởi vì nàng ấy giống mẫu phi của trẫm, từ lần đầu tiên gặp trẫm đã như được nhìn thấy hình ảnh một phi tần không được sủng ái của mẫu phi khi xưa. Trẫm thích Tình nhi tranh sủng ương ngạnh, không từ thủ đoạn, mỗi lúc như thế trẫm đều sẽ nghĩ, nếu năm đó mẫu phi cũng làm vậy thì biết đâu người đã là Dung quý phi tôn quý rồi, có thể lọt vào mắt xanh của phụ hoàng, và trẫm cũng chẳng cần làm ngũ hoàng tử bị người người hắt hủi. Hơn cả là trẫm sẽ có đủ dũng khí để đến nói với phụ hoàng, nói rằng trẫm muốn cưới con gái của Đồng đại nhân trong tay nắm trọng quyền.” Hắn chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt ta, “Nhưng bao năm trôi qua, trừ nỗi oán giận luôn âm ỉ thì trẫm chẳng làm được gì cả, oán mẫu phi không chịu tranh giành, chôn vùi cả nửa đời trong cung mà đến cuối cùng cũng chỉ là một Dung tần không đáng để vào mắt, khiến cho trẫm ngay đến người mình yêu cũng không thể có được!”

Ta nhớ tới lời Dẫn Diên từng nói, tính tình của Vinh quý phi vốn dĩ không kiêu ngạo bướng bỉnh như vậy, ngược lại từ khi nàng ta thay tính đổi nết, bắt đầu tranh đoạt danh lợi thì mới được hoàng thượng để ý đến rồi sủng ái đủ kiểu, thăng vị liên tiếp. Lý Thừa Mục cũng là con người đáng thương, cả đời của hắn chỉ dành để bù đắp lại những nuối tiếc, nuối tiếc với mẫu phi Dung tần của hắn, và cả nuối tiếc với ta.

Tiếng chuông điểm giờ Tý vang rõ mồn một, hôm nay là ngày giỗ của phế thái tử Lý Tử Du.

Ta không biết Uyển phi có đợi được người đã nhấn chìm nàng trong hối hận cả đời này hay không.

Lý Thừa Mục in một nụ hôn lên mi mắt ta, nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Dục nhi, nàng có hận không?”

Đối lập với dịu dàng của hắn, giọng điệu của ta vừa thản nhiên vừa lạnh lùng: “Hận ai?”

“Còn ai nữa đây?” Hắn cười khổ.

“Hận.” Ta gật đầu. “Hận hoàng thượng, cũng hận thái tử.”

Trường Dạ Vô Ninh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ